
Tác giả: Twentine
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341683
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1683 lượt.
r>“Ba.” Dương Chiêu thấy hơi kỳ lạ, ba cô rất ít khi chủ động gọi điện cho cô.”Có chuyện gì vậy?”
“Em trai con có ở với con không?”
“Tiểu Thiên?” Dương Chiêu ngồi thẳng người, “Không ạ, nó không ở trường sao?”
Ông Dương im lặng một lát, sau đó nói với Dương Chiêu: “Trường học vừa gọi điện đến, ba ngày nay nó không đi học.”
“Cái gì?” Dương Chiêu nhíu mày, “Là cô Tôn gọi ạ?”
“Ừ.”
Dương Chiêu: “Con biết vài chỗ, con đi tìm trước sau đó sẽ gọi cho ba.”
“Ừ.”
Dương Chiêu đang tính ngắt điện thoại, ai ngờ ông Dương nói tiếp: “Tiểu Chiêu… Em con…”
“Sao ạ.”
Giọng ông Dương hơi trầm: “Cẩm Thiên không giống những đứa trẻ bình thường, lại ở tuổi mới lớn, nếu không chăm lo chu đáo rất dễ dàng sa ngã. Ba mẹ thằng bé mất sớm, nó lại không nghe lời ba mẹ, con là chị nên giúp đỡ nó nhiều một chút.”
Dương Chiêu dừng lại, những lời này nếu xuất phát từ người khác thì không có gì lạ. Nhưng theo lệ thường ở nhà họ Dương, ba cô nói những lời này chứng tỏ ông rất khổ tâm vì Dương Cẩm Thiên. Dương Chiêu im lặng một lúc mới mở miệng, giọng vẫn bình thản như trước.
“Con biết, con không ra nước ngoài cũng vì nó.”
Dương Chiêu cúp máy, tiếp đó gọi thêm một cuộc điện thoại.
Người bắt máy còn rất trẻ.
“A lô?”
Dương Chiêu nói: “Cậu là Lưu Nguyên phải không?”
Ở bên kia rất ồn ào, người nghe điện thoại hét lớn: “Cái gì? Cô nói cái gì?”
Dương Cẩm Thiên đáp: “Sao chị có số điện thoại của Lưu Nguyên?”
Dương Chiêu hỏi: “Em đang ở đâu?”
Giọng điệu Dương Cẩm Thiên hơi mất kiên nhẫn, cậu ta nói: “Đang ở ngoài.”
Dương Chiêu gằn từng tiếng lặp lại câu hỏi: “Chị hỏi em, em đang ở đâu?”
Dương Cẩm Thiên phàn nàn: “Em đã nói đang ở ngoài đường, một lát nữa sẽ về nhà.”
Dương Chiêu: “Mấy ngày hôm nay em trốn học phải không?”
Dương Cẩm Thiên im lặng, sau đó thấp giọng khẽ nói: “Em cúp máy đây.”
“Tiểu Thiên!” Dương Chiêu hiếm khi chủ động cất cao giọng.
Dương Cẩm Thiên vẫn hơi sợ hãi người chị Dương Chiêu này, cậu ta không dám cúp điện thoại thật, chỉ đành đáp dạ.
Dương Chiêu nói: “Em đang ở đâu, bây giờ chị sẽ đến đón em.”
Dương Cẩm Thiên nhận ra Dương Chiêu đang tức giận, lòng cũng áy náy, cuối cùng đành nói: “Đang ở quán karaoke gần trường.”
Dương Chiêu ngắt điện thoại, lái xe đi.
Lúc cô chạy đến cửa quán karaoke, Dương Cẩm Thiên đã đứng chờ trước cửa. Trông thấy xe Dương Chiêu chạy đến, cậu chủ động bước tới.
Dương Chiêu hạ cửa kính xe xuống, chỉ nói một câu đơn giản: “Lên xe.”
Dương Cẩm Thiên mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Dương Chiêu liếc nhìn cậu qua kính chiếu hậu, bình thản nói: “Thắt dây an toàn.”
Dương Cẩm Thiên cài xong dây an toàn, Dương Chiêu mới lái xe đi.
Trong lúc lái xe, Dương Chiêu hỏi Dương Cẩm Thiên: “Cặp của em đâu?”
Dương Thiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Để ở trường.”
Dương Chiêu không nói gì nữa.
Cô chở Dương Cẩm Thiên về nhà mình, sau đó gọi một cuộc điện thoại ra ngoài, khi cúp máy quay lại thì thấy Dương Cẩm Thiên cúi đầu ngồi trên sô pha.
Không khí trong phòng yên tĩnh lạ kỳ.
Dương Chiêu đứng bên bàn điện thoại một lúc, sau đó mới bước qua chỗ Dương Cẩm Thiên ngồi đối diện cậu.
“Sao em trốn học?”
Dương Cẩm Thiên vẫn cúi đầu như trước, nhỏ giọng đáp: “Không muốn đi.”
Dương Chiêu hỏi: “Sao không muốn đ?”
Dương Cẩm Thiên không đáp.
Dương Chiêu: “Thật ra, không có nhiều đứa trẻ thích đến trường.”
Dương Cẩm Thiên mấp máy môi, dừng một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Hôm nay có kỳ thi.”
Dương Chiêu hỏi: “Em thi cái gì?”
Dương Cẩm Thiên đáp: “Kiểm tra giữa kỳ.”
Dương Chiêu: “Em không muốn thi sao?”
Dương Cẩm Thiên: “Em kiểm tra được một nửa rồi bỏ về.”
Dứt lời, cậu còn nói thêm: “Em không hiểu đề thi.”
Dương Chiêu bình thản hít vào một hơi, nhìn Dương Cẩm Thiên đang gục đầu xuống.
“Đề thi không phải là vấn đề mà vấn đề là do em. Cái cậu Lưu Nguyên đó, lần sau em đừng đi chơi với cậu ta nữa.”
Nhắc tới Lưu Nguyên, Dương Cẩm Thiên ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày nhìn Dương Chiêu hỏi: “Chị không nên gọi cho Lưu Nguyên.”
Dương Chiêu: “Nên hay không em không cần nhắc, nhân phẩm cậu ta có vấn đề, em cách xa cậu ta một chút.”
Dương Cẩm Thiên ngậm miệng, tiếp tục cúi thấp đầu.
Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên vẫn tiếp tục giữ yên lặng, cô cũng đành lặng im.
Cô có thể nhận ra, Dương Cẩm Thiên không nghe lọt tai lời cô nói. Cô không hiểu nguyên nhân, càng không biết cách phê phán người khác, sự im lặng của Dương Cẩm Thiên khiến cô không còn cách nào khác.
Có người giao cơm đến, Dương Chiêu để Dương Cẩm Thiên ăn cơm trước, cô vào thư phòng gọi một cuộc điện thoại về nhà, báo với cha mẹ mình đã tìm thấy Dương Cẩm Thiên.
“Hôm nay cứ để nó ở chỗ con, ngày mai con sẽ đưa nó đến trường.”
Ngày hôm sau, Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, nhìn cậu bước vào cổng trường. Cô cũng không đi ngay mà tìm chỗ đậu xe rồi đi vào trong.
Đây chính là trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố, bảo vệ của trường