Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hẹn Ước

Hẹn Ước

Tác giả: Twentine

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341700

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1700 lượt.

i kiểm tra trắc nghiệm cho chị, em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.” Dương Chiêu nói với Dương Cẩm Thiên.”
“Em không đem bài kiểm tra về.” Dương Cẩm Thiên đáp.
“Tiểu Thiên.” Dương Chiêu đứng giữa phòng khách, cô còn chưa kịp cởi áo khoác, ngước mắt nhìn Dương Cẩm Thiên: “Đừng gạt chị, đưa bài kiểm tra cho chị, em đi rửa mặt rồi đi ngủ đi.”
Dương Cẩm Thiên cúi đầu hơi nhíu mày, ném cặp xuống ghế sô pha rồi cứ thế đi thẳng vào toilet.
Dương Chiêu mở cặp Dương Cẩm Thiên lấy bài kiểm tra ra, đặt xấp bài kiểm tra lên chiếc bàn trong thư phòng rồi mới vào bếp hâm nóng sữa.
Đến khi Dương Cẩm Thiên tắm xong bước ra, Dương Chiêu đổ sữa nóng vào trong ly.
“Tiểu Thiên, em uống hết cái này đi.”
Dương Cẩm Thiên nhìn nhìn ly sữa rồi bỏ đi.
“Em không uống sữa.”
Dương Chiêu nói: “Uống sữa sẽ ngủ ngon hơn.”
Dương Cẩm Thiên mất kiên nhẫn: “Em lớn vậy rồi còn uống sữa gì nữa, muốn uống thì chị uống đi.”
Dương Chiêu không còn cách nào đành đặt ly xuống.
Dương Cẩm Thiên ngồi lau tóc trên sô pha, nói với Dương Chiêu: “Em đói quá.”
Dương Chiêu: “Gì cơ?”
Dương Cẩm Thiên: “Em đói, có gì ăn không?”
Dương Chiêu đứng dậy đáp: “Để chị gọi người ta giao đồ ăn tới, em muốn ăn gì?”
Dương Cẩm Thiên nhíu mày: “Bây giờ là mấy giờ rồi còn gọi được đồ ăn, chị làm sơ sơ cái gì cho em đi, một tô mỳ cũng được.”
Dương Chiêu ngơ ngác.
“Em chưa ăn tối hả?”
Dương Cẩm Thiên: “Ăn rồi, lúc năm giờ.”
Dương Chiêu xem đồng hồ, cũng đã qua sáu tiếng, khó trách Dương Cẩm Thiên lại thấy đói. Cô lấy chìa khóa nói: “Để chị đi mua đồ ăn cho em, em chờ một chút.”
“Không cần đâu.” Dương Cẩm Thiên còn chưa dứt lời Dương Chiêu đã ra ngoài mất.
Ở gần nhà có hai cửa hàng tiện lợi mở suốt hai mươi bốn giờ, Dương Chiêu mua một phần cơm cà ri nóng hổi trong của hàng rồi mang về nhà.
Đến lúc cô về tới nhà, Dương Cẩm Thiên đã ngủ mất rồi.
Dương Chiêu nhìn Dương Cẩm Thiên nằm lăn trên giường, rồi đưa mắt nhìn món cà ri sắp nguội, cô đứng một lúc lâu, cuối cùng vứt đồ ăn vào thùng rác.
Dương Chiêu bước vào phòng sách, phân loại từng bài kiểm tra theo từng môn học, sau đó cô chăm chú xem từng môn một.
Lúc thấy mệt, Dương Chiêu cầm di động trên bàn lên, đầu óc cô hơi rối loạn nên không biết mình đang làm gì. Cho đến khi cô hoàn hồn lại thì số điện thoại Trần Minh Sinh đã hiện trên màn hình di động.
Cô gửi một tin nhắn.
“Trần Minh Sinh.”
Không lâu sau, cô nhận được tin trả lời.
“Ừ.”
Dương Chiêu ngẫm nghĩ, tiếp tục nhắn
“Anh biết nấu ăn không?”
Lần này tin nhắn tới lâu hơn một chút.
“Biết, nhưng có chuyện gì vậy?”
Dương Chiêu lại gửi thêm một tin.
“Anh có thể dạy tôi được không?” 






“Anh có thể dạy tôi không?”
Dương Chiêu đặt điện thoại xuống chiếc bàn trước mặt, cầm bài kiểm tra của Dương Cẩm Thiên lên xem. Qua một lúc, cô ngẩng đầu, điện thoại di động không có chút động tĩnh nào, cô nghĩ rằng Trần Minh Sinh đã từ chối cô.
Dương Chiêu bỏ bút xuống, uống một ngụm nước rồi tiếp tục xem bài thi.
Ngay lúc cô định để điện thoại sang một bên thì nó lại rung lên. Cô nghĩ chỉ là SMS, nhưng phát hiện điện thoại vẫn tiếp tục rung.
Là cuộc gọi đến.
Dương Chiêu nói xong, nghe thấy đầu bên kia có tiếng tách giống như là tiếng bật lửa, hình như Trần Minh Sinh đang châm thuốc hút.
“Trong nhà cô không có ai biết nấu ăn à, sao lại muốn nhờ tôi dạy vậy?”
Dương Chiêu: “Tôi muốn học với anh.”
Trần Minh Sinh im lặng, Dương Chiêu tiếp tục nói: “Tôi có thể trả học phí cho anh.”
Trần Minh Sinh nói nhỏ: “Học phí bao nhiêu nhỉ?”
Dương Chiêu thật sự suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Hai trăm tệ một món anh nghĩ sao?”
Trần Minh Sinh không thể tiếp tục nhịn được nữa, khẽ cười ra tiếng. Dương Chiêu nghe vậy cúi đầu xuống, tiếng cười ngắn ngủi, nhưng khuôn mặt dán sát vào điện thoại của cô như càng nóng hơn.
“Trần Minh Sinh, anh đừng cười nữa.”
Trần Minh Sinh hút một hơi thuốc, “Được, không cười nữa.”
“Vậy anh đồng ý rồi sao?”
Trần Minh Sinh thản nhiên nói: “Đồng ý cái gì?”
Dạy – nấu – ăn.
Dương Chiêu vốn định nói ra lời, cuối cùng lại ngừng lại. Cô cảm thấy xấu hổ kỳ lạ, hít sâu một hơi nhưng vẫn không khá gì hơn.
“A lô?” Trần Minh Sinh không nghe thấy Dương Chiêu trả lời, liền hỏi một câu, “Đồng ý cái gì vậy?”
Dương Chiêu tinh tường nghe ra sự thoải mái của Trần Minh Sinh, loại thoải mái này vô cùng tương phản với tình huống hiện nay của cô. Dương Chiêu cảm thấy mình đang lép vế.
Cô đẩy ghế ra đứng lên, đi tới bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm ngập tràn, thỉnh thoảng có mấy ánh đèn từ các ngôi nhà, cho thấy có những người còn chưa ngủ.
“Trần Minh Sinh.” Dương Chiêu ôm cánh tay, lặng lẽ nhìn bên ngoài cửa sổ. “Có phải anh đang chê cười tôi không? “
Bên kia, Trần Minh Sinh không chút chần chừ ừ một tiếng.
Khoảnh khắc, Dương Chiêu cảm thấy mặt mình giống như bị thiêu đốt, nóng rực.
“Trần Minh Sinh!”
Đầu bên kia lại là một tràng cười nhỏ, Trần Minh Sinh mới nói: “Cô Dư