
Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé
Tác giả: Minh Tinh
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 134623
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/623 lượt.
tình em cứu người gấp gáp, nên khai ân với em. Hai năm nay em không xuất hiện là vì bị Diêm Vương trách phạt, phải làm việc cực nhọc để chuộc lỗi, hiện giờ đã chuộc lỗi xong, Diêm Vương thả em ra còn chuẩn bị cho em đầu thai tiếp tục làm người.”
“Thật vậy sao? Em có thể đầu thai một lần nữa, thật tốt quá! Hỉ Oa, chị rất nhớ em, rất nhớ em…” cô ôm đứa trẻ trong lòng, vừa khóc vừa kể lể…
Đến lúc có một lực động vào cô, bên tai truyền đến tiếng Nghê Thần hét to, Tang Thủy Lan mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của chồng.
“Thủy Lan, em lại mơ thấy gì vậy?”
Ánh mắt mờ mịt, cô nhìn xung quanh bốn phía, cô phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường ngủ, bốn phía trừ các đồ dùng bài trí cùng áo ngủ của Nghê Thần thì không hề có bóng dáng của Hỉ Oa.
Cô thất vọng, lấy tay che mắt lặng lẽ khóc, cô đau lòng đến mức khóc ngất đi trong lòng Nghê Thần.
Nghê Thần thực sự lo lắng, đang đêm cũng gọi điện gọi bác sỹ gia đình đến, bác sỹ vội vàng đến kiểm tra cho Tang Thủy Lan, sau khi kiểm tra trên mặt lại lộ vẻ vui sướng tươi cười.
Nghê Thần đã được nghe qua rất nhiều câu dễ nghe, có người nói anh thông minh, có người nói anh tuấn tú, có người nói anh cười dịu dàng đáng yêu như cô vợ nhỏ, có người hâm mộ anh tuổi trẻ tài cao, nhưng tất cả những câu này đều không bằng một câu bác sỹ nói với anh.
-----------
"Chúc mừng cậu ba, mợ ba đã có thai được hai tháng, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu rất nhanh sẽ được làm cha!"
Ba năm sau.
Trong văn phòng hiệu trưởng của nhà trẻ, Nghê Thần nhìn ra phía khuôn viên nhà trẻ nói: "Tuy rằng đề nghị của ông rất tốt, nhưng dù sao con tôi mới có ba tuổi, trẻ con khỏe mạnh là tốt nhất, cho nên việc ông muốn cho thằng bé đi học trước tôi sẽ tôn trọng ý kiến của nó, xem nó có muốn không sau đó chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện."
Hiệu trưởng vội vàng đáp lại: "Hi vọng Nghê tiên sinh sau khi về suy nghĩ cẩn thận, con trai ông quả thật là một nhân tài, nếu tiếp tục học tại đây sẽ thật sự đáng tiếc..."
"Tôi sẽ suy nghĩ." Cười chào hiệu trưởng, Nghê Thần đứng dậy ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, anh liền nhìn thấy một cậu nhóc bé nhỏ, lưng đeo cái ba lô tựa lưng vào tường văn phòng hiệu trưởng, nghiêm mặt nhìn anh.
Nghê Hạo vội vàng che cái miệng nhỏ của mình, còn làm động tác suỵt suỵt đừng lên tiếng, "Hừ, đương nhiên không thể. Còn chuyện hôm nay, ngàn vạn lần ba đừng nói cho mẹ nhé."
Nó bởi vì quá thông minh, nên đã chuyển đến mười bảy nhà trẻ,nếu nhà trẻ này lại tiếp tục coi nó là thiên tài không muốn nhận nó nhập học nữa, mẹ nó sẽ khóc đến chết mất.
Đúng vậy, sau khi Hỉ Oa mang theo trí nhớ đầu thai, Tang Thủy Lan thực sự rất lo lắng cho nhóc con này, quá mức thông minh tính tình lại vô cùng tốt, lúc nào cũng bênh vực kẻ xấu, nhưng điều này lại khiến cho Hỉ Oa quá nổi bật, mà nếu nổi bật sẽ khó tránh khỏi khiến người nhà lo lắng, như Tang Thủy Lan cũng sợ Hỉ Oa quá nổi bật mà mang họa vào thân.
Trải qua sự việc nhiều năm trước trong phòng thí nghiệm kỳ quái kia, thiếu chút nữa bị lấy đi đôi mắt. Kinh nghiệm đó Tang Thủy Lan càng chắc chắn hơn đạo lý “Không nên quá nổi bật”, huống chi chữ “Tài” đi với chữ “Tai”, cô không muốn bảo bối của mình trở thành quái nhân bị người khác bình phẩm.
Cho nên về sau, cô lúc nào cũng dạy Nghê Hạo, ở bên ngoài nhất định là làm một cậu bé bình thường, nhu thuận đáng yêu, bằng không đừng trách cô dạy dỗ nghiêm khắc.
Bởi vậy, lần này biết được con lại khiến giáo viên choáng váng tức giận, vườn trẻ vừa gọi điện đến nhà, Nghê Thần đành đi làm bia, tự mình đến đón con tan học, cũng dự tính sẽ không nói cho Tang Thủy Lan biết con bọn họ lại trở thành tiêu điểm trong nhà trẻ.
Có một đứa con thông minh quả thật cũng đáng kiêu ngạo, nhưng thông minh quá lại khiến bố mẹ đau đầu.
Nhìn đứa con tinh quái đáng yêu trong lòng, Nghê Thần không nhịn được nở nụ cười.
Cho dù nhóc con này sau khi sinh ra thường xuyên khiến người nhà gặp đủ loại phiền não, nhưng hiện tại với anh như vậy là rất hạnh phúc rồi, mọi phiền não đều biến thành gánh nặng ngọt ngào, dù thế nào anh cũng đều nhận hết …
Hết
Xem thêm truyện hay của tác giả Minh Tinh