Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hiệu Ứng Bươm Bướm

Hiệu Ứng Bươm Bướm

Tác giả: xinhxinhgirlhcm

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134358

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/358 lượt.

đầu, một bên nhe răng trợn mắt hít vào hơi lạnh để giảm đau, một bên bắt đầu chờ thưởng thức việc nhóc thử quần áo.
Xét quy luật trong cuộc sống của chúng tôi. Ban ngày làm thí nghiệm buổi tối ở nhà nghỉ ngơi, lựa chọn ban đêm đi quán rượu, dù cho dù không phải kế hay cũng là lựa chọn với tỉ lệ ít gặp người quen nhất.
Dẫn nhóc đi khiêu vũ, nghe nhạc, nhóc hẳn sẽ rất vui mừng. Cho dù là kết bạn với ai đi nữa thì cũng chỉ là tâm sự trong lúc ngắn ngủi ấy thôi, sẽ không có cơ hội quen biết nhiều hơn.
Hoặc phải nói là, tại những loại nơi chốn ấy, tôi có quyền hạn lớn nhất để ngăn chặn cơ hội nhóc trao đổi với thế giới bên ngoài.
Bên tai truyền đến tiếng nhóc nhảy nhót đến càng ngày càng gần, trong lòng tôi đau xót — từ khi nào thì bắt đầu, tôi ngay cả cuộc sống bình thường của nhóc cũng phải tính trăm phương ngàn kế.






Xoay qua xoay lại liên tục, tôi mới đổi tư thế nằm chưa được bao lâu nhóc đã cười híp mắt trở lại.
“Thay xong rồi!” Nâng tay lên ra hiệu, chờ ý kiến tôi.
Tôi mở trừng mắt, ngay cả khóe miệng cũng giật giật đau đớn.
Thật đúng là, bản sắc mà…
“Mặc cái này à? Chúng ta buổi tối đi quán rượu đấy! Mấy chị xinh đẹp có rất nhiều loại này…” Biết rõ ý nghĩa trọng đại của chiếc T-shirt sờn vải này đối với nhóc, tôi gắng hết sức chọn từ ngữ mang tính chất ám chỉ mà nói.
Tôi thấy nhóc nhẹ cọ cọ trên bức hình còn thú, tôi biết nhóc đang dùng dáng vẻ dịu dàng nhất của mình để truy điệu Tiểu Bạch.
Trong nháy mắt đó, con tim tôi như nhuốm phải thứ gì khó chịu vô vàn, tôi nghĩ có lẽ mình đúng là giống lời nhóc nói, thật sự có phần máu lạnh.
May quá, tất cả những gì không thoải mái rốt cuộc đã bị để lại phía sau, dưới ánh đèn rực rỡ mới lên vào màn đêm.
Chúng tôi đứng nơi đầu phố, rất không hình tượng mà ngó tới ngó lui, rốt cuộc xông vào một quán rượu nhộn nhịp ồn ào nhất.
Cô gái hở vai hở chân lắc eo nhỏ dẫn đường, nhóc vẻ mặt hưng phấn mà theo sau, nhắm mắt theo đuôi.
“Trác Việt, nơi này vui quá!” Dưới bầu không khí xa hoa trụy lạc khó có cơ hội tiếp xúc này, nhóc hưng phấn đến mức ngay cả làn da cũng nhuộm màu rượu.
“Vậy à?” Tôi cười khổ, dường như đã bắt đầu hối hận.
“Trác Việt, mấy chị kia anh quen à? Đang chào hỏi anh kìa!”
“Hả?” Tim đập mạnh – mấy nàng ngời ngời với trang phục tiêu chuẩn mùa hè, tóc tóc vén qua tai, mang kính đen, luôn ăn nói thận trọng cũng tới loại nơi chốn này sao?
Dũng khí xông lên đầu.
“Chào ~ Hai anh chàng đẹp trai, tới đây ngồi này.” Những gương mặt xa lạ với dáng người nóng bỏng, tay rối rít vẫy hết sức nhiệt tình.
Thừa lúc nhóc con còn đứng ngây ngẩn chưa kịp chạy tới đó, tôi duỗi tay xách cổ áo nhóc lôi linh hồn nhóc về.
Đầu năm nay, mấy nàng như lang như hổ còn nhiều hơn bọn đàn ông.
Tìm nơi hẻo lánh nhất ngồi xuống, tôi lắc đầu bắt đầu đánh giá hoàn cảnh.
“Hai anh chàng đẹp trai, muốn uống gì nào?”
Cô nàng phụ trách nước ống vừa hỏi vừa chớp mắt đưa tình, còn thuận theo nhịp nhạc mà lắc lắc người.
“Tôi muốn sữa!”
Gương mặt cô nàng run rẩy.
“Rất xin lỗi mà, nơi chúng tôi không có…”
“Vậy thì chocolate!”
“Cái đó, cũng không có…”
“A? Vậy sữa đậu nành cũng được… Bỏ nhiều đường nha, tôi thích ngọt!”
“…”
Cô nàng rốt cuộc vô cùng chuyên nghiệp mà quay đi.
“Xin lỗi, hết sức xin lỗi, một ly Lemonade, rồi một ly Cocktail Four Seasons.”
Ở dưới bàn tôi đá nhẹ vào chân nhóc để nhóc im miệng, sau đó nghiêm mặt cười với cô nàng.
Trên mặt cô nàng là vẻ từ mê mang đến giật mình, sau đó là liều mạng nhịn cười.
“Đáng yêu quá chừng mà…” Trước khi rồi đi cô nàng xoa xoa mái tóc ngắn của Long Nại, sau đó mới quay tấm lưng và bờ vai, mà đang rất rõ ràng là cũng bắt đầu run rẩy, bỏ đi.
“Trên người chị ấy thơm quá…” Quẹt mũi hắt xì, sau đó nhóc bắt đầu trừng mắt nhìn tôi, “Vừa rồi anh đá tôi làm gì?”
Tôi rên rỉ một tiếng, mặc kệ nhóc – tiếp tục dây dưa mấy cái vấn đề nhàm chán ấy với nhóc chỉ tổ mất mặt.
Đồ uống đưa lên rất nhanh, Long Nại vô cùng hiếu kỳ nhìn thứ chất lỏng màu sắc rực rỡ, sau đó cẩn thận lấy quả cherry đặt bên thành ly bỏ vào miệng bắt đầu nhai.
Trên gương mặt cô nàng vẫn là vẻ cười khúc khích, tôi kêu lên một tiếng đau đớn, đành phải vờ như không thấy.
“Hai vị… chờ người?”
“Không có, hai người chúng tôi đến chơi.” Tôi còn đang tìm từ, nhóc con đã mở miệng trước.
“Chà…” Cô nàng kéo dài âm điệu đáp lại một tiếng, đảo mắt mấy vòng nhìn tôi, rồi sau đó dừng lại trên người nhóc, cuối cùng trở nên đầy suy tính sâu xa.
Tôi cảm thấy được mình ngay cả sức cười khổ cũng chẳng có.
“Trác Việt, cái này sao ngọt ngọt chua chua…”
Nhìn dáng vẻ nhóc là lại có phát hiện mới.
“Cho nhóc sô-đa chanh này, nếu thích thì lấy thêm.”
“Nhưng mà chẳng có màu gì hết, không đẹp bằng của anh! Tôi muốn thử cái của anh…”
“Của tôi bên trong có rượu!”
“Tôi muốn nếm thử!”
Nhóc cố chấp mà đoạt lấy từ tay tôi, tôi chỉ cười, cũng không ngăn nhóc.
Nếu ra ngoài chơi, hãy cứ để nhóc vui.
Những yêu cầu


Polly po-cket