Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồ Ly Phu

Hồ Ly Phu

Tác giả: Cầu Mộng

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 134712

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/712 lượt.

có chỗ rẽ nào đây, lúc ấy ta đi thuyền gặp bão, rồi bị sóng to đánh rớt xuống nước, lúc sau ta không có ấn tượng gì…” – Vấn đề hẳn là nằm ở người cứu nàng rồi, nếu không có gì sai sót, người đó hẳn là kẻ phải gả đến Giang gia đây.
Lăng Thanh Tuyết rất nhanh cân nhắc trong đầu. Tân nương tử kia cũng không thích đối tượng sắp gả giống nàng, nên sau khi cứu nàng liền “thay mận đổi đào” đem nàng gả vào đây.
Nghĩ thông suốt rồi nàng không khỏi nhíu mày. Như vậy, có thể kết luận rằng chén thuốc nàng uống mỗi ngày có vấn đề, việc đã đến nước này, kế tiếp phải làm sao đây?
Giang Tùy Vân mỉm cười ngắm nàng. Sáng nay hắn đã từ miệng nha hoàn hồi môn từ Lý gia biết được sự tình từ đầu đến cuối, hắn tin rằng lúc này nàng cũng đã đoán ra hết tám, chín phần rồi.
“Thật xin lỗi, Giang công tử, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, ta sẽ giúp huynh tìm thê tử về, cáo từ.” – nàng vừa chắp tay chào hắn xong đã nhảy xuống giường, chuẩn bị rời đi.
Giang Tùy Vân đưa tay giữ chặt nàng, cười nói: “Nàng cùng ta đồng giường cộng chẩm hai ngày, người trong phủ cũng cho rằng nàng là Giang thiếu phu nhân, dù nàng có đem người đáng lẽ phải gả cho ta tìm về thì mọi sự cũng không thể trở về như ban đầu được.”
“Sai thì phải sửa thành đúng, làm sao có thể biết sai vẫn để cho sai được?” – nàng không hề muốn lập gia đình, đời nào có chuyện đâm lao phải theo lao.
“Có chút sai đã đâm lao phải theo lao, ngược lại nếu cố sửa thành đúng, như thế mới là sai.” – hắn còn thành thành thật thật nói.
Lăng Thanh Tuyết nhìn hắn, đột nhiên mỉm cười, “Giang công tử, nếu thê tử của huynh là vị giai nhân tuyệt sắc, huynh đâm lao phải theo lao như vậy, chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?”
Hắn mỉm cười hỏi lại: “Chẳng lẽ vị Tề Trang chủ kia là Phan An, Tống Ngọc cái thế, khiến nàng lập chí phi quân không gả hay sao?”
“Hắn?” – Nàng cười khẽ, “Giang hồ mỹ nam đệ nhất bảng, hắn coi như là nhân vật đáng để xem, nhưng nếu nói như Phan An, Tống Ngọc, ta cảm thấy hẳn chưa tới đâu.” – chẳng bù với vị công tử trước mắt, dù trên người chỉ mặc trung y, ngồi trên giường, tóc dài rối tung, nhưng khí chất ôn nhuận nhanh nhẹn, nói chuyện bình tĩnh như vậy, thật có thể sánh với những nhân vật Đại Đường kia.
Giờ phút này, Lăng Thanh Tuyết cảm thấy nam nhân trước mắt quả nhiên như thế.
Nghe nàng miêu tả về nam nhân đáng lẽ nàng phải gả cho, trong lòng Giang Tùy Vân hơi không thoải mái, nhưng xem vẻ mặt thản nhiên, cử chỉ tiêu sái không hề làm bộ làm tịch của nàng, hắn lại không tiện nói gì. Nàng hẳn là người giang hồ, tình huống như vậy, thời gian như vậy mà nàng vẫn có thể ngồi trong màn đối thoại với hắn lâu như vậy, nữ tử thương gia tuyệt đối sẽ không làm được.
*************************
Bất quá, hắn thích nàng như vậy.
Bỏ qua vẻ đẹp bên ngoài, cá tính của nàng càng hấp dẫn hắn.
Nàng không truy cứu hai ngày nay hắn đã làm gì, chỉ bình tĩnh bàn việc, rộng rãi mà khoáng đạt, lộ ra khí phách hiên ngang khiến hắn kinh ngạc và thưởng thức.
“Thôi không nói nữa, quấy rầy huynh hai ngày rồi, ta thật sự cần phải đi.” – sau khi nàng gặp chuyện, không biết ở nhà và Kính Minh Sơn Trang bên kia thế nào rồi?
Giang Tùy Vân thấy nàng lại muốn lướt qua hắn xuống giường, bèn một lần nữa giữ chặt nàng.
Nàng thủ bên sườn, khó hiểu nhìn hắn: “Giang công tử?”
“Nương tử.” – hắn khẽ gọi.
Lăng Thanh Tuyết mặt ửng đỏ, hơi mất tự nhiên dời mắt: “Ta không phải nương tử của huynh.”
“Nàng cùng ta bái đường thành thân, vào động phòng, đồng giường hai đêm, sao không phải nương tử của ta được?” – hắn ung dung hỏi lại.
Nàng quẫn bách, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Sự việc tiến triển đến mức này, nàng cũng không ngờ a.
“Nhưng…”
“Không nhưng gì cả, nàng, là, nương, tử, của, ta.” – sáu chữ cuối hắn nhấn mạnh từng từ một, phát âm vô cùng rõ ràng mà giọng điệu thập phần khẳng định.
“Giang công tử __” – người này sao nói mãi vẫn không thông vậy? Lăng Thanh Tuyết vốn muốn cùng hắn phân rõ phải trái, lại bị hắn ngắt lời.
“Đêm đã khuya, chúng ta ngủ thôi.”
“Ư, Giang Tùy Vân, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không hả?” – nàng nổi giận.
“Có mà, vi phu luôn luôn ở đây nghe nương tử nói mà.” – Giang Tùy Vân ôn nhu cười.
Lăng Thanh Tuyết xúc động muốn đánh người. Đây thật sự là “tú tài gặp nhà binh, hữu lý nói không được”* mà. Cố nén xúc động muốn động thủ, nàng nhẫn nại nói với hắn: “Ta lặp lại lần nữa, Giang công tử, ta không phải nương tử của huynh, huynh có thể gọi ta là Lăng cô nương.”
*tú tài gặp nhà binh, hữu lý nói không được: ý nói người đọc sách gặp kẻ võ biền, đầy một bụng chữ nghĩa và lý lẽ nhưng không giảng giải cho người kia thông suốt được =.= aiz, gặp cảnh này chắc bất lực muốn oánh người lắm!
“Hóa ra nương tử họ Lăng.” – vẻ mặt bừng tỉnh.
Thật sự rất muốn đánh người, Lăng Thanh Tuyết theo bản năng ôm đầu.
“Không có cách nào nói cho thông với ngươi, ta đi trước.” – cuối cùng nàng quyết định hoàn toàn mặc kệ sự tồn tại của nam nhân này, tay khẽ chống lên cạnh giường, thân thể linh hoạt nhảy xuống.
Vừa đi được hai bước,