
Tác giả: Nhan Nguyệt Khê
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341199
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1199 lượt.
n đây ăn cơm với mẹ. "
" Các con… " Lý Phượng Hà nghi hoặc nhìn con trai, lại nhìn Vân Cẩn một chút, nhìn đến mức hai mắt cũng hiện lên ý cười, đoán được chuyện gì nên cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo bảo mẫu đi nấu cơm tối.
" Tung Tung, cùng bà nội đi xem phim hoạt hình đi. " Lý Phượng Hà dắt Tung Tung đi xem tivi để cho Đinh Kiêu và Vân Cẩn có thời gian nói chuyện với nhau.
Hai người bọn họ trở về phòng ngủ, Vân Cẩn đánh giá xung quanh, kể từ khi dọn ra khỏi nhà họ Đinh, cô cũng không quay lại nơi này, bây giờ lại cảm thấy thật thân thiết, đồ vật trong căn phòng anh cũng chưa thay đổi gì cả, trên đầu giường vẫn là ảnh một nhà ba người bọn họ.
" Các em bao giờ thì trình diễn ? " Đinh Kiêu kéo Vân Cẩn ngồi xuống.
" Còn mấy tháng nữa, tầm tháng bảy thì biểu diễn, đầu tiên là diễn ở nhà hát lơn quốc gia rồi mới diễn ở từng đơn vị. " Vân Cẩn ngồi sóng vai cùng anh.
Kể từ khi hai người bọn họ làm hòa, mỗi lần ngồi với nhau đều có muôn vàn lời nói muốn nói với đối phương, nhưng chờ đến khi gặp nhau lại chỉ lẳng lặng ngồi ôm nhau như vậy.
" Đến lúc đó anh sẽ đưa Tung Tung đến xem. " Đinh Kiêu nắm tay Vân Cẩn.
" Ừ. " trong lòng Vân Cẩn thấy thật ấm áp.
" Em đã nói với bác sĩ Thiệu đó như thế nào ? Đinh Kiêu đột nhiên nhắc đến bác sĩ Thiệu, Vân Cẩn rất ít khi nói đến người này.
Vân Cẩn cười nhạt : " Em đã gọi điện thoại cho anh ấy, nói hai chúng ta đã làm hòa, anh ấy cũng không liên lạc lại với em nữa. "
" Lúc đó em thấy anh ta rất tốt hay sao. " Đinh Kiêu chua chát nói một câu như vậy. Vân Cẩn cười cười : " Cũng tạm được, anh ấy cũng không tệ, là người thật thà, con người cũng rất chín chắn. "
" So với anh thì như thế nào ? " Đinh Kiêu tiếp tục hỏi/
“So với anh thì tốt hơn.” Vân Cẩn cố ý nói.
“Vậy sao em không đi với anh ta đi.” Đinh Kiêu nắm tay cô hung hăng cắn một cái, Vân Cẩn cũng không nhúc nhích, để mặc cho anh cắn tay mình, Đinh Kiêu dần dần buông tay cô ra, giang hai tay ôm lấy cô thật chặt.
“Trên thế giới này người tốt hơn anh có rất nhiều nhưng em lại chỉ thích một mình anh.” Vân Cẩn xúc động dựa vào vai Đinh Kiêu nức nở.
“Anh cũng thế, bên ngoài kia nhiều người tốt thế nào, nhưng vẫn không bằng gia đình nhỏ của chúng ta, em và con đối với anh mà nói chính là tất cả, anh chỉ muốn cả đời này được ở bên hai mẹ con, anh yêu hai người.” Đinh Kiêu ôm vợ, đời này nghĩ không bao giờ muốn buông tay.
Bảo mẫu bế Tung Tung lên lầu, Tung Tung gõ cửa phòng ba mẹ: “Ba….ba…mẹ, bà nội gọi hai người xuống dưới.”
Vân Cẩn và Đinh Kiêu xuống đến phòng khách, thấy trên bàn trà bày mấy cái bánh ngọt, Tung Tung thì đang ngồi bên cạnh bưng một bát thịt viên.
“ Mẹ, bà nội làm thit viên.” Tung Tung múc một thìa đưa lên cho mẹ nhìn. Đây là món ăn nó thích ăn nhất, dường như mỗi ngày mẹ đều phải làm cho nó một bát.
Lý Phượng Hà ngồi một bên nói: “Tung Tung kêu đói bụng, mẹ nói bảo mẫu làm cho nó ăn, các con cũng đến đây ăn đi cơm tối còn phải chờ một lát nữa mới có.”
Con dâu mang cháu trai về nhà chơi, là chuyện vui lớn, Lý Phượng Hà đã cố ý gọi điện cho Đinh Chí Tường, bảo bạn già nhanh về ăn cơm, một nhà năm người đúng là một bữa cơm đoàn viên.
Tung Tung nháy mắt, thấy ba mẹ cùng ngồi một chỗ thì rất vui vẻ, ăn vài miếng đã hể bát thịt viên, lại cầm lấy đồ chơi bên cạnh ngồi chơi.
Lý Phượng Hà ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Để có không gian yên tĩnh, Đinh Kiêu đã bàn với Vân Cẩn cho Tung Tung về nhà họ Đinh, Đinh Kiêu cũng muốn cô chuyển về luôn nhưng cô còn chưa đồng ý, muốn sau khi viết xong kịch bản cho bên quân đội mới dọn về, nếu không còn trai mà nhìn thấy cô sẽ quấn lấy không chịu dời.
Ban ngày, Vân Cẩn ngồi trong thư viện xem tài liệu, xem phim truyền hình và video, buổi tối về nhà lại bắt đầu sơ thảo kịch bản, kịch bản là quà tặng cho bên quân đội, cho dù cần tính nghệ thuật quá nhưng vẫn phải động đến lòng người, về điểm này không thể khác được/
Thời điểmm ban đêm yên tĩnh, cô thường quên cả thời gian, nhiều hôm làm việc đến ba bống giờ sáng cũng không buồn ngủ, vì không muốn ảnh hưởng đến ban ngày, cô chỉ đành ép mình dừng suy nghĩ để đi ngủ, nếu giấc ngủ không đảm bảo giờ giấc thì không thể nào có đủ tinh thần để làm việc được.
Chủ nhật Đinh Kiêu cố ý dậy sớm muốn dẫn con trai ra ngoài đi chơi, rửa mặt xong gọi con trai dậy là vừa: “Con trai ngoan, mau dậy đi ba dẫn con đi chơi.”
Tung Tung vừa nghe nói được đi chơi thì lập tức hăng hái, ngoan ngoãn chạy đi đánh răng rửa mặt. Đinh Kiêu đúng ở cửa phòng tắm nhìn con động tác của con trai, thầm nghĩ trong lòng, động tác của con trai nghiêm chỉnh như vậy có thể thấy bình thường Vân Cẩn phải tốn không ít côn sức để rèn luyện.
Nhưng là anh còn chưa kịp vui mừng Tung Tung đã khiến anh tức giận đến sôi người.
Lúc mặc quần áo, Tung Tung nhất định đòi mặc cái quần yếm nhỏ in hình con gấu, mà cái quần đó lại ở nhà Vân Cẩn căn bản là không mang đến đây.
Đinh Kiêu dụ dỗ con trai: “Hôm nay mặc cái khác,