80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Đào Rực Rỡ

Hoa Đào Rực Rỡ

Tác giả: Nhan Nguyệt Khê

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341152

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1152 lượt.

p chính trị, thật là quá đáng rồi.” Chính ủy Hạ Văn Mục mặc dù không điểm danh, nhưng mà ánh mắt lóe sáng nhìn xuyên qua mấy trăm bóng người hướng về phía cô.
Vân Cẩn dường như không nghe thấy lời nói của Hạ Văn Mục, vẫn còn lờ mờ mơ hồ, Diêu Phức Vân đưa cùi trỏ thọc cô một cái, hạ thấp giọng: "Đừng ngủ, chính ủy gọi tên cô kìa”.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Hạ Văn Mục đã xác định mục tiêu, bắn bom: "Mạnh Vân Cẩn----------“
“Có!” Vân Cẩn đáp một tiếng. Không biết tại sao, cô phản ứng theo bản năng thét lên.
Hội trường nhất thời có người cười ầm ra tiếng. Hạ Văn Mục tằng hắng một tiếng nhưng không tiếp tục phê bình Vân Cẩn mà chờ một lát rồi lại bắt đầu đọc 18 giảng nghĩa lớn.
Đồng chí chính ủy thầm nhủ trong lòng, cô gái này không biết có bối cảnh gì, vào đơn vị cũng chưa lâu, luôn lơ mơ thế, rõ là cái loại mà mọi người hay nói. . . Trong cơ quan không phải là không có những hạng người không có lý tưởng, không đảm đương nổi công việc, nhưng cũng không phải loại kém nhất.
Vậy mà sao lại có loại người này, nhìn thấy cô thật là hết cách rồi. Mạnh Vân Cẩn từ ngày vào đơn vị trở đi, có người nhiều chuyện điều tra bối cảnh sau lưng cô nhưng không có người nào tra ra được cô chui ra từ đâu.
Điều này làm cho người khác thấy rất kì quái, nhưng cũng không người nào đặc biệt nghiên cứu.
Hạ Văn Mục cũng từng xem qua tư liệu về Vân Cẩn, thấy cô viết tình huống gia đình cha là diễn viên kinh kịch, nghe tên cũng không phải là không có chút danh tiếng nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây. Các chính ủy cấp cao cũng không cảm thấy gia đình biểu diễn kinh kịch thì có bối cảnh sâu đậm gì.
Bên trong đơn vị, không có bối cảnh luôn là người thua thiệt, vì vậy Hạ Văn Mục mới to gan điểm danh Vân Cẩn trong buổi họp, rồi lại không muốn đắc tội với cô, châm ngôn của hắn là làm người phải để lối thoát cho mình.
Ý thức được mình ngủ gật trong buổi họp nên bị điểm tên, Vân Cẩn như đưa đám mất mấy giây, nhưng mệt mỏi lại lần nữa kéo đến. Lần này cô đã có kinh nghiệm, ngón tay dùng sức véo tay phải mình phòng ngừa mình lại ngủ gật lần nữa.
Thật vất vả nhịn đến lúc tan việc, Vân Cẩn rời đơn vị, đồ ăn trong nhà không còn nhiều lắm, cô phải qua chợ trước mua thức ăn. Trước kia cô đều đi chợ với con, sau lại thấy như vậy không được, mỗi lần vào chợ tên nhóc kia liền chạy loạn, không phải muốn mua cái này thì là muốn ăn cái nọ, không đồng ý nó liền ăn vạ, Vân Cẩn tức đến muốn đá vào mông nó.
Mua thức ăn xong từ chợ đi ra, Vân Cẩn suy nghĩ một chút rồi đi đến tiệm hoa bên cạnh mua một bó Hương Tuyết lan.
Lọai hoa này lúc đầu được trồng ở Hà lan, để được rất lâu, hoa rất đẹp lại có mùi hương thơm ngát, làm lòng người thật vui vẻ thoải mái, giống như mệt mỏi ban ngày cũng được mùi hương này xua tan đi hết.
Trong vườn trẻ Tiểu Ban, có một đứa bé đang tung tăng ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngước mắt lên chờ mẹ tới đón. Những đứa trẻ khác đã có người nhà tới đón chỉ còn mình nó.
Thấy mẹ đi vào, nó tung tăng như được thả tù nhiệt tình chạy về phía cánh tay mẹ, tỏ vẻ thật thân thiết dù mới chỉ một ngày chưa gặp mẹ.
“Mẹ Tung Tung, ngày mai các giáo viên trong trường đi họp, cho nên ngày mai các em được nghỉ một ngày.” Thầy giáo trong vườn trẻ tươi cười nói chuyện với Vân Cẩn.
“Ngày mai…. A, được rồi.” Vân Cẩn vừa định hỏi tại sao lại là ngày mai, nhưng nghĩ lại, chuyện đã định mình có hỏi nhiều cũng không thay đổi được gì, việc cấp bách lúc này là nghĩ ra cách giải quyết.
“Mẹ! Mẹ, chúng ta về nhà thôi” . Tung Tung thấy mẹ với thầy giáo nói chuyện không để ý đến mình, không nhịn được kéo kéo tay cô. Vân Cẩn cúi người ôm con, nói lời tạm biệt với thầy giáo rồi rời đi.
Về đến nhà, bận rộn trong phòng bếp một hồi, thật vất vả mới chuẩn bị xong cơm tối cho mình và con, tên nhóc kia lại dở tật xấu ăn được vài miếng rồi la hét muốn tìm ba.
“Cha đâu? Sao cha lại không ở đây?” Vân Cẩn sợ nhất chính là con hỏi chuyện ba nó, cô thật sự không muốn gặp người kia.
“Ngày mai không phải đi nhà trẻ nên con muốn đi chơi với ba.” Tung Tung đã rất lâu không nhìn thấy ba, nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên tỏ vẻ uất ức.
Sợ con khóc, càng sợ chính mình cũng khóc theo. Vân Cẩn buộc mình phải cứng rắn: ”Ngày mai mẹ dẫn con đi đến đơn vị, đơn vị mẹ có mô hình quân hạm rất lớn, con có muốn xem không?”
Vừa nghe thấy có mô hình quân hạm, nhóc con lập tức quẳng cha nó sang một bên, hưng phấn hỏi: "Mẹ, quân hạm có lớn lắm không?” Vận Cẩn cười cười với con, khoa chân múa tay nói: "Rất lớn đó, còn lớn hơn bồn tắm nhà ta”.
“Oa thật tốt quá.” Tung Tung rất vui, bồn tắm đã lớn như vậy, vậy quân hạm sẽ rất lớn rồi.
Vân Cẩn nhìn dáng vẻ vui mừng của con trong lòng lại có chút chua xót, đứa bé đã lớn như vậy, cũng chỉ có thể đến đơn vị với mình, bố chồng mẹ chồng cô thì coi như xong, cô không muốn đến đó lại nhìn thấy cha của Tung Tung, cha mẹ nhà mình cũng không được, người nhà vốn dĩ không đồng ý cô ly hôn, nhất là Mỗ Mỗ, còn nói thêm nếu cô ly hôn thì tuyệt tình với cô, cô đừng mong về nhà, Mỗ Mỗ đã lớn tuổi, hay càu