The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341060

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1060 lượt.

phải đi xe bus, tôi cũng thích ứng được.
Khi lại đáp xe điện ngầm đi làm, tôi lại càng quen nhanh.
Nhưng giờ mỗi ngày, trướ khi đi làm, không được thấy Diệp Mai Quế, dù thế nào tôi cũng không quen được.
Trong thời gian chín đóa hoa hồng đó, Sơ Hồng Đạo ngược lại lại tiếp cận được Nguyên Sam Tử.
Ngày ngày ăn trưa xong anh ta luôn kéo tôi qua uống cà phê.
Uống cà phê xong anh ta sẽ ra rìa quầy bar nói chuyện phiếm với Nguyên Sam Tử.
Có khi tôi sẽ chờ anh ta ngoài quán, chờ lâu quá thì đnahf về công ty trước.
Anh ta cũng vì vậy nên buổi chiều tới làm muộn vài lần.
Có điều anh ta vốn chẳng buồn quan tâm.
Hôm nay tôi lại chờ Sơ Hồng Đạo ngoài quán của Nguyên Sam Tử.
Nhìn đồng hồ, chuẩn bị về công ty làm, Sơ Hồng Đạo lại đột nhiên chạy ra nói với tôi: "Tiểu Kha, đi mua hoa với tôi đi."
"Mua hoa làm gì?"
"Tôi muốn tặng hoa cho Nguyên Sam Tử."
"Tự đi mua đi."
"Vậy cậu nói xem, nên mua hoa gì?"
"Tôi không biết."
"Cái gì?" Sơ Hồng Đạo rất kinh ngạc: "Cậu không biết?"
"Đúng vậy, tôi không biêt. Thì sao?"
"Thân là một kỹ sư, cậu lại không biết nên mua hoa gì?"
"Vậy anh biết à?"
"Đương nhiên tôi biết rồi."
"Anh đã biết còn hỏi tôi làm gì?"
"Không phải tôi hỏi cậu, tôi chỉ thử cậu thôi. Thật không ngờ ngay cả cái này cậu cũng không biết, thật đáng thương."
"Này!"
Khi tôi quay người định về công ty làm, Sơ Hồng Đạo kéo sống kéo chết, rốt cuộc vẫn lôi tôi tới cửa hàng bán hoa.
Cửa hàng bán hoa ngay trong một ngõ nhỏ bên phải quán cà phê của Nguyên Sam Tử.
Cửa hàng hoa này không nằm trên đường về công ty của tôi nên tới giờ tôi chưa từng qua.
Vừa tới cửa hàng, Sơ Hồng Đạo lập tức vào chọn hoa.
Còn tôi lại bị hai hàng chữ do hoa kết thành trên hai bức tường trái phải của quán hấp dẫn.
Bức tường bên trái ghi: "Khổ hải vô biên." Bức tường bên tphair ghi: "Quay đầu là bờ."
Chủ quán đi ra thấy tôi bèn mỉm cười rồi nói: "Thí chủ, cậu rốt cuộc cũng tới."
Tôi ngây ra một lúc, đánh giá cẩn thận anh ta.
Sinh nhật Diệp Mai Quế đã qua, tôi tưởng mình sẽ không gặp người kỳ quái nữa chứ.
"Tôi biết anh sao?" Tôi nghi hoặc hỏi anh ta.
"Trong lòng có biển, trong mắt tất nhiên sẽ có biển."
Sau khi nói xong, anh ta nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tôi rốt cuộc cũng nhớ ra, là một chủ cho thuê nhà tôi gặp khi vừa tới Đài Bắc.
Anh ta thấy thần sắc tôi có vẻ đã nhận ra vì vậy cười nói: "Không ngờ lại gặp lại được cậu, chúng ta thật có duyên."
"Sao anh lại ở đây?"
"Ban ngày tôi bán hoa ở đây, tối mới về nhà."
"À." Tôi lên tiếng: "Không ngờ anh còn nhớ tôi."
"Lần đầu tiên thấy cậu tôi đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc."
"Thật chứ?"
"Ừ." Anh ta gật đầu: "Từ tướng mạo của cậu, cậu là người rất cố chấp."
"Cố chấp?"
"Nói cách khác, trong tham sân si, tam độc này, \'si\' của cậu vô cùng nghiêm trọng."
"Vì sao?"
"Vì cậu là đồ ngốc."
"Này!"
"Ha ha..." Anh ta đột nhiên cười ha hả: "Phản ứng của cậu vẫn như trước, rất trực tiếp."
Tôi bắt đầu định giả điếc không để ý tới anh ta nữa, quay đầu đi, xem Sơ Hồng Đạo chọn hoa."
"Vị khách kia..." Anh ta chỉ Sơ Hồng Đạo nói: "Cũng là người cố chấp. Nhưng phương hướng cố chấp của hai người khác nhau."
"Sao lại khác nhau?" Câu này làm lòng hiếu kỳ của tôi nâng lên, đành hỏi.
"Vị khách kia cũng giống cậu, đều rất thích hoa." Anh ta mỉm cười: "Nhưng anh ta cố chấp ở màu sắc, anh ta chỉ thích hoa màu vàng. Còn cậu..."
"Làm sao?"
"Cậu chỉ thích một loại hoa."
Tôi mở to hai mắt nhìn anh ta. Anh ta lại mỉm cười, đột nhiên hỏi tôi: "Cũng như trong vườn trăm hoa đua nở, cậu có thể chỉ nhìn một cái mà nhận ra loại hoa mình thích nhất không?"
"Đương nhiên có thể."
"Là loại hoa gì?"
"Hoa hồng."
"Hoa hồng ra sao?"
"Hoa hồng nở rộ đêm khuya, hoa hồng đêm."
Nghe tôi nói xong, anh ta cười nói: "Vậy chẳng phải cố chấp sao?"
Tôi hơi ngây ngẩn.
"Được, để tôi hỏi cậu tiếp." Anh ta nhìn tôi: "Là đóa hoa ra sao?"
"Nghĩa là sao?"
"Cậu thích một đóa hồng đêm ra sao?"
"Cái này..."
Tôi đột nhiên không trả lời được, đứng đó ngây ngẩn một lúc lâu.
Ngay lúc tôi ngây ngẩn, Sơ Hồng Đạo đã chọn hoa xong, để chủ quán bọc lại, cũng thanh toán tiền.
Khi Sơ Hồng Đạo ra khỏi quán, kéo tôi chuẩn bị đi, tôi mới khôi phục tinh thần.
Tôi đi vài bước, lại ngừng chân. Quay đầu lại nhìn chủa quán, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt anh ta.
"Đừng quên câu nói lần đầu tôi với cậu gặp nhau." Anh ta nói.
"Anh đã nói gì?"
"Chúng ta không thể dùng mắt thường để nhìn, phải dùng ‘tâm’ để nhìn"
"Thế thì sao?"
"Vậy nên trong lòng có biển, trong mắt tự nhiên sẽ có biển."
Đang lúc tôi còn muốn hỏi lại, Sơ Hồng Đạo đã nhanh chóng kéo tôi đi.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, thử lần mò đầu mối.
Đến dươi lầu công ty mới phát hiện không thấy Sơ Hồng Đạo đâu .
Chắc là lúc qua quán của Nguyên Sam Tử đã lại chui vào rồi.
Xem ra chiều nay anh ta lại đi làm muộn rồi.






Khi đi làm buổi chiều, tôi lại lấ