
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341065
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1065 lượt.
hiện ra, cậu dứt khoát bước lên sóng vai cô.
“Muộn thế này rồi, con gái con đứa không nên một thân một mình đi ngoài đường.” Cậu đá một hòn sỏi nhỏ trên đường.
“Không sao, cậu xem xung quanh vẫn còn náo nhiệt thế này cơ mà. Đã nghe xong nhật ký thám hiểm hay ho hồi hộp của bạn tốt nhanh thế sao?” Tô Vận Cẩm buột ra lời xong có đôi chút hối hận, những cái này có liên quan gì đến cô chứ?
Trình Tranh quả nhiên lộ ra vài phần kinh ngạc: “Ơ… chuyện đó… cậu cũng biết à?”
Tô Vận Cẩm không đáp.
“Cậu vì việc này mà không vui?” Trình Tranh có chút nghi hoặc.
Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn cười giễu cợt, nói: “Tôi thì có tư cách gì để vì ‘việc này’ mà không vui, với các cậu thì ‘việc này’ chỉ như một màn cười cợt không hơn… Cậu ta có thể không đón nhận, nhưng dựa vào cái gì chà đạp chứ?” Cô bình thường không phải là người ăn nói cay độc, cũng không dễ dài nói ra suy nghĩ của mình với người bên cạnh, có điều buổi tối hôm nay, dường như có điều gì đó vướng mắc trong lòng, khiến cô không nói ra không chịu được.
Trình Tranh sững sờ một thoáng, ngay sau đó vượt trước một bước đứng ngay trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. “Tử Dực lòng dạ không tệ, chuyện tối hôm nay, chỉ là cậu ấy quá bất ngờ. Thế nhưng Tô Vận Cẩm, hóa ra cậu cũng vì người khác mà tỏ bất bình, thật làm tôi không ngờ đấy,” cậu cười cười. “Tấm lòng của tôi chẳng phải cũng bị cậu chà đạp như thế hay sao, ai vì tôi mà nói một câu ‘dựa vào cái gì’ đây?”
Trình Tranh cao hơn cô rất nhiều, Tô Vận Cẩm cảm nhận được giọng nói của cậu ta như thế phát ra từ lồng ngực, dội tiếng âm âm, vọng thẳng tới nơi nào đó trong tim cô, khiến cô không thoát thân được, không dằn lòng nổi.
“Nguyện vọng của tôi điền Đại học Q, nếu không có gì thay đổi, kết thúc kỳ nghỉ hè tôi sẽ đi Bắc Kinh. Vận Cẩm, đi cùng tôi nhé!” Cậu như thể bình thản kể chuyện, trong cái bình thản ấy có nỗi chờ đợi như dốc hết sức cho canh bạc cuối cùng.
Một lúc lâu, cậu cúi đầu dò xét phản ứng của cô. Tô Vận Cẩm bất ngờ ngẩng lên, trên gương mặt là nụ cười tươi rói Trình Tranh chưa từng nhìn thấy bao giờ. Cô không trả lời, chỉ bất ngờ nhón chân lên, để môi mình áp nhẹ lên môi cậu.
Thế giới của Trình Tranh bỗng trở nên rạng rỡ, phố xá đèn nến lung linh, xe cộ cùng bao người đi đường thành dòng không đứt dường như đều trở thành bức phông nền, tất cả chỉ để tôn lên nụ hôn phơn phớt của đôi nam nữ trẻ trung ấy.
“Trình Tranh, cái này là trả lại cho cậu.” Trước khi Trình Tranh kịp phản ứng, Tô Vận Cẩm đã bứt ra, bỏ xa tới mấy mét. “Không được theo tôi nữa đâu,” cô nói.
Trình Tranh nhìn bóng cô mất hút trong tầm mắt, chẳng dám động đậy, cậu sợ cơn mơ này quá dễ dàng bừng tỉnh. Thế nhưng, có người rốt cuộc đã tỉnh lại sớm hơn cậu. Sau khi quay đầu không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu, Tô Vận Cẩm xoay người lại, hướng về phía cậu, thầm nhủ trong lòng: “Tạm biệt, Trình Tranh.”
Bạn đang đọc truyện Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây tại website: WWW.. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ !
*****
Bố mẹ Trình Tranh đều là người bận rộn, một người coi viện thiết kế là nhà, một người thì vì việc làm ăn mà suốt ngày phải bay đi bay về. Dù là như vậy, những người làm cha làm mẹ vẫn dễ dàng phát hiện ra điều bất ổn trong tâm tư cậu con trai. Hôm ấy ba người một nhà ngồi ăn cơm với nhau, Chương Tấn Nhân hỏi con trai: “Cãi nhau với Tiểu Mạnh Tuyết hả con?”.
Trình Tranh chẳng hào hứng gì nói: “Phiền nhất là bố mẹ cứ lôi con với cô ta vào với nhau”.
Bố cậu – Trình Ngạn Sinh – nói năng nghiêm nghị như bấy nay: “Bố vẫn khuyên con là học hành xong xuôi rồi hẵng nghĩ đến những vấn đề này. Con ở tuổi này nên dồn nhiều sức lực vào việc chính. Lúc bố còn trẻ làm gì mà giống với thế hệ các con bây giờ, cố nặn văn chương gượng nỗi sầu…”. Ông ngừng một chút, chuyển cao giọng: “Nói đi cũng phải nói lại, tính khí con thế này,cũng chỉ có Mạnh Tuyết mới chịu được”.
“Đã bảo không phải vì cô ta mà lại”, Trình Tranh lên gân ương bướng, buông bát đĩa xuống. “Bố khi còn trẻ lòng không vướng bận chuyện tình cảm, tận trung báo quốc, thế thì ai lúc đang học đại học đã dụ dỗ mẹ con đến nơi đến chốn thế ạ?”
Trông thấy ông chồng sắp biến sắc, Chương Tấn Nhân vội vã dàn hòa, “Từ từ mà nói, từ từ mà nói, không phải Mạnh Tuyết thì rốt cuộc ai làm con rầu rĩ thế này? Bố con với mẹ chẳng qua cũng là lo cho con thôi, con trai mẹ từ lúc đi nhà trẻ đã là một trang nam nhi ngời ngời, chỉ có số được con gái theo đuổi…”.
“Tóm lại bố mẹ đừng có hỏi, con chẳng sao đâu, đừng cứ như là chăm sóc người bị bệnh tâm thần thế.” Trong nhà Trình Tranh ba đời đơn truyền, cái mầ