
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:12 22/12/2015
Lượt xem: 1341012
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1012 lượt.
c đạt chuẩn.
Chẳng ai vượt qua nổi những xao động thanh xuân
Năm thứ ba trung học là những tháng ngày ngụp lặn trong học hành thi cử, kỳ thi còn chưa kết thúc, đừng vội mơ tưởng chuyện cập bờ. Chỉ có sau giờ tan học chiều thứ Năm mới là “khoảng thời gian xả hơi ít ỏi trên sân bóng” mà các thầy cô giáo ngầm cho phép. Trình Tranh với mười mấy bạn học cùng khối lớp có chung sở thích thường xuyên đá giao hữu ở sân bóng của trường, phát tiết bớt tình lực quá mức dư thừa ở độ tuổi thanh niên này. Sau khi tự mình cảm thấy quan hệ bang giao với Tô Vận Cẩm đã bình thường hóa, cậu bắt đầu giả bộ vu vơ mời mọc cô đi xem đá bóng.
“Bọn tôi chiều nay có một trận thi đấu với mấy cậu lớp học thêm, đằng nào thì chút nữa cũng không có việc gì, cậu có muốn đi xem không?”
“Chút nữa tôi có việc, tôi muốn về ký túc xá gội đầu.”
“Cậu gội đầu lúc nào chẳng được? Thế cuối cùng là đi hay không đi, con gái cả lớp này đều đi hết đấy,” Trình Tranh cố nhún mình nói.
“Đi nào, cứ coi như là đi cùng tớ,” Mạc Úc Hoa giằng cái bát trên tay cô, tiện tay đặt luôn lên mặt bàn ngay cạnh, sau đó nắm lấy cánh tay Tô Vận Cẩm, kéo ra khỏi cửa phòng.
Tô Vận Cẩm theo Mạc Úc Hoa ra chỗ sân bóng vang dội tiếng người, vẻ mặt nhẫn nhịn. Mạc Úc Hoa dắt cô len ra một góc nhỏ có tầm nhìn tương đối ổn, nheo đôi mắt cận hai đi-ốp, trông thấy hai đội nam sinh lần lượt mặc áo màu đỏ và màu trắng đang quần thảo trên sân. Trong đám khán giả bên sân cỏ có không ít nữ sinh, không biết thứ khiến cho bọn họ thể hiện cuồng nhiệt đến vậy suy cho cùng là bóng hay là người.
Cô đã nhìn thấy cậu ta rồi, cậu ta mặc chiếc áo thi đấu màu trắng. Tô Vận Cẩm không hiểu vì sao mình lại dõi mắt kiếm tìm bóng dáng con người ấy, có điều nhận ra cậu ta giữa đám nam sinh chạy đi chạy lại, không ngừng hoán đổi vị trí này cũng chẳng khó khăn gì mấy. Cậu ta có dáng người dỏng cao, làn da đen sạm tôn lên sắc trắng của chiếc áo thi đấu, không che nổi nét hừng hực thanh xuân. Tô Vận Cẩm mù tịt về bóng đá, nhưng cũng không thể không thừa nhận, tư thế di chuyển của Trình Tranh rất đẹp mắt.
“Ở trên cái sân vận động này, có mấy cô nữ sinh thực sự xem “bóng đá” đây? Chẳng qua là tìm một cơ hội để có thể hướng về con người ấy mà bạo dạn ngắm nghía với hò hét thôi,” Mạc Úc Hoa nhìn theo sân bóng mà nói.
Tô Vận Cẩm còn đang định đáp lời, đã phát hiện hóa ra sự chú ý của Mạc Úc Hoa không hề hướng vào cô, mà đang chăm chú đuổi theo bóng người nào đó trên sân bóng. Tô Vận Cẩm tò mò bám theo ánh nhìn của Mạc Úc Hoa để dò xem người mà cô dõi mắt theo là ai, không ngờ trong lòng được một phen kinh ngạc, người mà cô ấy nhìn là Chu Tử Dực sao? Không thể có chuyện xảy ra ngoài dự liệu như thế này được. Tô Vận Cẩm vụng trộm liếc Mạc Úc Hoa một cái như để tìm bằng cớ, khuôn mặt tầm tầm ấy vẫn hiện lên vẻ cứng nhắc như từ trước đến giờ. Cơ hồ cảm giác thấy ánh mắt của Tô Vận Cẩm, Mạc Úc Hoa quay đầu lại nhìn cô, tỏ vẻ giễu cợt hiếm thấy mà nói rằng: “Phát hiện ra người tớ nhìn không phải là thứ bảo bối mà mấy người các cậu ai nấy đều yên nên trong lòng cũng yên tâm hơn một chút đúng không?”
Tô Vận Cẩm nóng ran mặt, “Cậu ta đâu phải của tớ.”
“Tớ còn chưa nói cậu ta nào, cậu đã lại tự tìm đúng chỗ ngồi vào, có thể thấy là cậu cũng không phải căm ghét Trình Tranh đến thế nhỉ,” Mạc Úc Hoa vừa nói vừa cười, thế nhưng nụ cười ấy rất nhanh thôi đã bị cái tự trào tiếp ngay sau đó của cô xóa nhạt mất, “Xem ra cái gọi là ‘xao động’ của tuổi thanh xuân ai cũng không thoát nổi, đã bị đống tài liệu ông tập chất ngất như ba quả núi đè đến mức chỉ sót lại một hơi thở, thế mà vẫn không quên kéo dài chút hơi tàn mà mơ mộng vẩn vơ.” Cô ngừng lại một chút, nói tiếp, “Hoang đường quá nhỉ, chắc cậu cũng đang nghĩ là tớ với con người kia làm sao có khả năng gì được?”
“Thực lòng tớ không nghĩ thế đâu…” Tô Vận Cẩm vội nói.
“Cậu có nghĩ thế thật cũng chẳng sao, tớ cũng không mong ước có ‘khả năng’ gì cả.” Mạc Úc Hoa vẫn dõi mắt theo cậu nam sinh mặc áo thi đấu màu trắng ấy, dường như đám đông ồn ào ngay bên cạnh chẳng hề dính dáng gì đến cô, sân bóng rộng nhường này, chỉ có cô và cậu ấy mà thôi. Lúc này, Tô Vận Cẩm mới lần đầu tiên phát hiện ra trên gương mặt tuy không được coi là diễm lệ của Mạc Úc Hoa hóa ra lại có một thứ ánh sáng lung linh.
Tô Vận Cẩm nhìn sân bóng mà bỗng nghiên ngơ ngẩn, không lâu sau khi nói xong những lời ấy với cô, Mạc Úc Hoa phân bua là vẫn chưa hoàn thành bài luyện nghe đã lên lịch cho mình hôm nay, thế nên bỏ lại một mình Tô Vận Cẩm trên sân bóng. Tô Vận Cẩm mất cả buổi vẫn không thể nào hết bần thần vì trận oanh tạc dữ dội mà Úc Hoa vừa buông ra. Thực ra, tuy trên lớp, tiếp xúc giữa cô và Mạc Úc Hoa cũng coi là tương đối nhiều, thế nhưng cả hai đều không phải người nhiều lời, cũng không đến mức thâm giao, càng chưa từng có kiểu tỉ tê tâm sự thế này bao giờ, cô không rõ vì sao Mạc Úc Hoa lại đem những tâm tư bí mật chôn giấu trong lòng thổ lộ cho mình nghe, chẳng lẽ cô mong muốn tìm kiếm c