XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Hoa Tâm Tổng Giám Đốc

Tác giả: Vân Thanh

Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341707

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1707 lượt.

ới cặp mắt khác xưa, công phu miệng mồm của anh mạnh hơn em rồi" Lôi Dĩnh nhìn hắn trêu chọc
"Dĩ nhiên, gần mực thì đen , gần đèn thì sáng mà!" Tiêu Ngự Phi chớp mắt nói
"Vậy ko phải anh nên gọi em bằng hai tiếng "sư phụ" sao?" Lôi Dĩnh dựa vào lời hắn phản bác
"Hai người nên nói ít lại hai câu đi!" Bạch Kì Vân buồn cười nói
"Tinh thần của em cũng ko tệ, xem ra qua mấy người nữa là em có thể về nhà nghỉ ngơi rồi " Tiêu Ngự Phi ko nói đùa nữa, hắn làm như vậy, chẳng qua là muốn cải thiện tâm trạng của Lôi Dĩnh một chút
"Ừ, em cũng muốn sớm xuất viện, mới ở một ngày, em đã cảm thấy ko thoải mái, nếu như ở lâu, ko bệnh cũng thành có bệnh" Lôi Dĩnh nói
"Được rồi, hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?" Tiêu Ngự Phi tự nhiên khoác tay lên vai Bạch Kì Vân hỏi lần nữa
"Ko phải em mới vừa trả lời sao? Là nói xấu anh" Lôi Dĩnh nâng đầu nhìn hắn, nói
"Tiểu Vân, hai người thật sự là nói xấu anh sao? Một người đàn ông hoàn mỹ như anh, trên lý thuyết ko có chuyện gì xấu đáng để cho các em nói đâu!" Nói xong, Tiêu Ngự Phi còn cố tỏ ra mình đang suy nghĩ thật sâu
"Anh từ khi nào học được cách làm màu rồi?" Lôi Dĩnh cười hỏi, người này thật thích đùa
"Cái này gọi là tự tin" Tiêu Ngự Phi đáp trả
"Hai người trò chuyện, em giúp tiểu Dĩnh gọt táo" Bạch Kì Vân vừa nói vừa đứng dậy cầm quả táo cùng dao rồi đi vào phòng rửa tay
Lôi Dĩnh liếc hắn một cái, nói sang chuyện khác "Thiên Mạch thế nào? Ai đang chăm sóc anh ấy?" Hắn ở đây ko có người thân, bạn bè thì chỉ có nàng và Ngự Phi, cùng Đồng và Dương, nhưng hai người kia đã xuất ngoại, còn lại Úc Tiêm Nhi, đúng rồi, nàng vẫn còn ở thành phố T, hẳn là nàng chăm sóc Thiên Mạch đi
"Ko có chuyện gì, nghỉ ngơi chừng nửa tháng là có thể xuất viện, anh sẽ thuê người chăm sóc hắn" Tiêu Ngự Phi đáp, thuận tiện ngồi vào chỗ Bạch Kì Vân vừa ngồi
"Chăm sóc? ko phải Úc Tiêm Nhi chăm sóc anh ấy sao?" Lôi Dĩnh ko hiểu hỏi
"Úc Tiêm Nhi đã về Pháp"
"Về Pháp?" Lôi Dĩnh lặp lại lời hắn, có chút giật mình
"Tiểu Dĩnh" Tiêu Ngự Phi nhìn nàng, ko biết nên mở miệng thế nào, sau khi suy nghĩ một chút,nói tiếp "Thiên Mạch khi ngủ say vẫn gọi tên em, mà lúc tỉnh lại người thứ nhất hắn hỏi là em có khỏe hay ko, nghe được em ko sao, hắn mới một lần nữa trở lại giường bệnh, tình yêu của hắn giành cho em, sâu hơn so với tưởng tượng của anh, đối với một người đàn ông sinh tình như vậy, em thật nhẫn tâm tổn thương hắn sao?" Hắn ko biết mình nói mấy lời này rốt cuộc là đúng hay sai , nhưng hắn có thể khẳng định , là hắn có một chút hối hận, hối hận cho Hạo






Lôi Dĩnh cúi đầu, lời của hắn nói đánh thẳng vào lòng nàng, ngay từ đầu nàng đã nợ Thiên Mạch, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi nàng cảm thấy thật nặng nề, có chút thở không thông, nhưng mà nàng cũng hiểu, cảm kích không có nghĩa là yêu , nhưng trước đó nàng đã lựa chọn phương thức báo đáp ngu xuẩn nhất để đáp trả những hi sinh của hắn
Hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùng Thiên Mạch, kí ức tựa như cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu nàng, lần đầu tiên gặp mặt nàng bị nụ cười như ánh mặt trời của hắn hấp dẫn, đó là một dạng nụ cười rất trong sạch , hắn đối với nàng rất cưng chiều, chăm sóc nàng, làm tất cả mọi chuyện vì nàng, cũng làm nàng xúc động thật sâu, mà tất cả kể từ khi hắn rời đi đã bị Hạo làm thay đổi tất cả, nàng không thể nắm bắt được cảm giác của mình cũng là như vậy
Tiêu Ngự Phi trằm mặc nhìn Lôi Dĩnh, không mở miệng nói gì nữa, hiện tại nàng đang suy nghĩ, hắn phỏng đoán rằng, Hạo đã thay đổi, trước đây đào hoa khắp nơi, nay lại chuyên tâm trở thành chồng Lôi Dĩnh, mà tiểu Dĩnh cũng yêu Hạo, điểm này hắn biết rõ, Thiên Mạch nhất định sẽ là kẻ thất bại, trên con đường tình yêu này, Thiên Mạch đã quá mệt mỏi rồi đi, có lẽ nếu hắn buông tay, sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm!
"Hai người bọn anh sao nặng nề quá vậy?" Bạch Kì Vân mang trái cây đã rửa xong đi vào, cảm giác không khí có chút gượng ép
"Ko sao, chị tiểu Vân giúp em em gọt vỏ táo được không?" Lôi Dĩnh ngẩng đầu nói với Bạch Kì Vân
"Không cần, hiện tại, cũng đã đến giờ trưa, hai người ăn cơm đi!" Lôi Dĩnh nhanh chóng nói tiếp
"Đi tiểu Vân, tiểu Dĩnh ra lệnh đuổi khách, chúng ta không đi, anh sợ em ấy sẽ nhảy xuống giường đuổi chúng ta ra ngoài"
Lôi Dĩnh không nói tiếp, cười nhìn họ rời khỏi phòng bệnh, hiện tại chỉ còn mình nàng, cảm giác trống rỗng trong lòng càng thêm khắc sâu , đưa tay gặm mấy miếng táo, cặp mắt nàng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ
Lôi Dĩnh cả người uể oải, tay đặt lên bụng, đứa bé đã mất, nếu như không có chuyện đó xảy ra, như vậy có phải nó vẫn còn khỏe mạnh bình an lớn lên trong bụng nàng hay không
Nhưng chuyện đã xảy ra, cũng không còn cách nào cứu vãn, mặc dù đau lòng, nhưng đầu nàng vẫn còn nhớ lại giấc mơ lúc trước, nó nói, nó sẽ trở về, nàng vẫn còn hi vọng chờ đợi nó một lần nữa nằm trong bụng mình
Một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Cung Thần Hạo mặc một bộ quần áo thoải mái, khoan khoái đi vào, trong