
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 1342082
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2082 lượt.
nến hồng, chàng vẽ một bông mai trắng trên trán tôi. Trong chiếc gương đồng, bông hoa mai ở góc trán như mọc ra từ tóc, e ấp và diễm lệ. Tôi không biết dụng ý của chàng là gì, rất lâu sau nghe chàng nói: “Vốn định vẽ lông mày cho em, nhưng lông mày của em thanh như nét vẽ, không cần tô điểm cũng đẹp”.
Thì ra là vậy, mặc dù chàng không thích tôi quá coi trọng hồi ức, nhưng đó là cử chỉ âu yếm vợ chồng, chàng cũng muốn lưu lại một hồi ức đẹp.
Chàng chống tay vào má, mắt cười cười nhìn tôi: “Đẹp không?”.
Tôi gật đầu, lại muốn trêu chàng: “Đẹp, một bông mai lúng liếng, khiến quân vương không thể dự buổi chầu sớm”. Thấy chàng ngước mi, mắt nheo nheo, tôi vội lùi vào góc giường: “Em đùa đấy, chàng, chàng chàng đừng lại gần”.
Chàng dịch đến: “Lại gần thì sao?”.
Tôi tiếp tục lùi sâu vào trong: “Vậy chàng phải hứa không làm chuyện quá đáng”.
Chàng cười: “Em thấy có thể không?”.
“…”.
Hôm sau Mộ Ngôn xuất chinh, đó là một ngày đông lạnh hanh khô, tôi đứng trên thành lầu nhìn chàng, nhưng không tiễn chàng ra cổng thành. Chàng đã hứa sẽ nhanh chóng trở về, vậy đây không phải là một cuộc chia ly.
Hoặc là nếu tôi từ bỏ thế gian trước khi chàng trở về thì cũng sẽ gắng đi tìm chàng. Thư mỗi ngày như hồng nhạn bay đến, đều là bút tích của chàng, vậy là chàng vẫn bình an. Thể lực tôi yếu dần, gần đây nhận ra thính giác cũng giảm sút. Hôm báo tin chiến thắng chính là ngày Hạo thành có trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đông, tuyết đầu mùa như cánh hoa mai bay lả tả trên bầu trời Hạo thành, rơi xuống tay hơi lành lạnh.
Ngày hai mươi bảy tháng mười một, một ngày đông buốt giá, tuyết rơi rất dày, tôi ăn vận thật ấm đứng trên tường thành, chờ đợi Mộ Ngôn khải hoàn trở về. Trên trán vẫn còn bông mai trắng chàng vẽ trước đêm xuất trận, dưới lớp áo choàng lông chồn nặng trịch là chiếc váy màu lam lóng lánh dài bảy thước.
Dưới chân tường thành cao vút, quần thần trang nghiêm đứng thành hai hàng trên con đường lát đá xanh, phía xa bạt ngàn mai trắng nở rộ trong tuyết, tưởng tượng cũng thấy trong không gian tràn ngập hương mai lạnh.
Chấp Túc đứng bên đỡ tôi, không ngừng thuyết phục tôi quay về: “Thánh giá của bệ hạ phải đến giờ Mùi mới đến thành ngoại, bây giờ mới là giờ Tỵ, tuyết lại rơi dày thế này…”.
Tôi lắc đầu: “Chàng sẽ sớm trở về”.
Chấp Túc không tin. Nhưng cũng không biết làm gì.
Cuối giờ Tỵ, tiếng vó ngựa phi gấp cùng với tiếng quân hành rầm rập từ xa truyền đến, tôi mỉm cười khẽ hỏi Chấp Túc: “Nghe thấy chưa?”.
Chấp Túc chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp gõ trên mặt đường đá. Khoảng không giữa trời và đất lúc này tựa hồ không có âm thanh nào khác, chỉ có tiếng vó ngựa rõ dần gõ vào lòng tôi, hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi. Tôi đẩy Chấp Túc ra, nâng váy chạy xuống thành lầu. Chiếc váy dài quét đất phấp phới trong gió, tôi nhìn chàng nhảy xuống ngựa, từ xa giang rộng hai tay bước về phía tôi. Thời khắc đó, cơ hồ có muôn ngàn tia sáng thấu qua tầng mây xám, những bông hoa tuyết như lông ngỗng lơ lửng biến thành những mẩu băng trong suốt long lanh. Tôi lao vào vòng tay chàng, ngón tay sượt qua chiến giáp lạnh ngắt, bất giác rùng mình, nhưng nhìn đôi mắt đẹp nhuốm phong sương tươi cười đó lại thấy yên tâm, tôi soi bóng mình trong mắt chàng.
Tôi muốn vuốt ve mặt chàng, cuối cùng chỉ dừng lại trên hàng lông mày: “Em biết nấu cháo yến sào, về nhà sẽ nấu cho chàng ăn”.
Khóe miệng khẽ nhếch, chàng cầm tay tôi áp lên má mình: “Có thể ăn được thật sao?”.
Sau khi đã thuận lợi lọt vào hoàng cung nước Trần, cô không biết chuyến mạo hiểm này của mình có đáng không.
Tự do chỉ ở ngay phía sau lưng thôi, lùi một bước là chạm tới trời cao biển rộng. Nhưng trên đường trốn khỏi nước Triệu, ngẫu nhiên cô nghe được vài tin tức phong thanh về Tô Dự; cõi lòng cô những tưởng đã chết từ lâu, một lần nữa lại vì người ấy mà nổi lên giông tố.
Lòng kiêu hãnh khiến cho cô không quản ngàn dặm xa xôi tìm tới Hạo thành – kinh đô Trần quốc, chỉ muốn gặp lại người ấy một lần. Ẩn thân sau ngọn núi giả sơn trong cung, nhìn thấy bóng dáng người ấy thong thả bước ra, sau lưng là cả một biển hoa lơ đãng bay trong không gian, trái tim yên tĩnh của cô lại một lần nữa xáo động, rộn ràng.
Tiết trời ấm áp, cô nhìn thấy người ấy trong bộ trang phục màu đen, sau lưng chàng hé lộ một ống tay áo đỏ tươi. Nghe âm vang tiếng nói của lảnh lót của một cô gái trẻ: “Để hoa rơi trên mặt đất như thế này thật uổng phí, chàng thấy có phải không? Hay là em thu thập những cánh hoa này lại, sau đó làm cho chàng một cái gối hoa khô nhé?”.
Người ấy nghiêng đầu nhìn xuống cô gái kia: “Em bảo sao? Em mà cũng biết làm gối hoa khô à, đa tài nhỉ?”
Lúc đó, cô thật sự đã đâm trúng chàng, chỉ có điều cô ngây thơ không biết tất cả mọi việc đều nằm trong dự liệu. Tô Dự là người như vậy, chàng anh tuấn, chàng thông minh, chàng phong nhã, con người chàng tỏa ra một sức hút khiến cho người ta không thể kháng cự lại. Nếu như chàng muố