XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Và Bướm

Hoa Và Bướm

Tác giả: Hoa Hoa Hồ Điệp

Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341400

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1400 lượt.

m nghe cô luyên thuyên một hồi, tâm trạng tốt hẳn lên, cất tiếng cười sang sảng: “Mộc Cận, mau chóng thu dọn ít đồ, ngày mai đi cùng anh.”
Mộc Cận tay cầm di động, ngây người.
Bạc Tam thấy cô không có phản ứng, lại nói tiếp: “Mang ít đồ thôi.”
Cô nuốt khan: “Anh mơ đấy à! Tôi nói cho anh biết, tôi còn bao nhiêu bài kiểm tra, bao nhiêu giờ lên lớp, bao nhiêu cuộc hẹn với các anh chàng đẹp trai… Ai muốn ra nước ngoài đi dạo với anh.”
“Em khẩn trương chuẩn bị đồ đi.” Bạc Tam căn bản không nghe cô giải thích đã cắt ngang, “Nếu không chuẩn bị, mai anh cũng mang em đi, đến lúc đó thiếu cái gì mua cái đấy.”
Mộc Cận liền nắm chặt di động cục cưng N81, ngã ra đất một cách duyên dáng.
Ở đầu kia Bạc Tam chỉ nghe “Rầm” một tiếng, giống như có gì đó bị rơi.
“Alô” hai tiếng vẫn không thấy trả lời, anh nghĩ ngay đến Mộc Cận ngốc nghếch hóa đá, nhịn không được bật cười. Nhưng đang cười đột nhiên giật mình dừng lại.
Người đàn ông trong gương đối diện, gương mặt quen thuộc. Nhưng vẻ mặt thần sắc lúc đó, không biết đã bao lâu rồi, chưa từng cười đến sáng ngời như thế.
Bạc Tam nhìn di động, khóe miệng lại dần dần nhếch lên. Thế nhưng nụ cười ấy dường như chỉ thoáng qua chợt lóe, nhanh chóng ẩn giấu trong ánh mắt tăm tối kia rồi biến mất không còn dấu vết.
Cuối cùng, Bạc Tam lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra.






Hôm sau, mới bốn giờ sáng, Mộc Cận đã rời khỏi giường. Cô vụng trộm ra rửa mặt, cầm túi sách chạy vội ra khỏi cửa.
Không ngờ, cửa kí túc xá phải đến sáu giờ mới mở.
Mộc Cận thở dài, đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ ở tầng ba, nhân tiện lạt thủ tồi hoa, ngắt mấy nụ hoa đầu hè chớm nở.
Cuối cùng chợt nghĩ đến câu nói buổi sớm, “đầu rơi, máu chảy, nhà trường nhất quyết không thể đi”, sau đó dì gác cổng dưới nhà mới chầm chậm mở cửa.
Ai ngờ vừa mới bước ra ngoài, cô liền va ngay vào một khuôn ngực rắn chắc phía trước.
Ai dè cổ áo phía sau vẫn đang bị người ta túm.
Mộc Cận rơi nước mắt, đáng thương quay đầu lại, cố mỉm cười: “Còn có… Chuyện gì?”
Bạc Tam nghiêm trang: “Anh phải đi công tác.”
Cô gật đầu: “Biết biết, tiên sinh yên tâm đi.”
Bạc Tam mặt không đổi sắc: “Hôm qua anh dặn em cái gì?”
Mộc Cận gật đầu: “Biết biết, tuần sau gặp lại.”
Bạc Tam ho nhẹ một tiếng: “Trong điện thoại đã dặn thế nào?”
Mộc Cận giả ngu: “Cái gì cơ? Ai da ngại quá, di động của tôi hôm qua rơi vỡ hỏng mất rồi…”
Bạc Tam hừ lạnh: “Vờ vịt, còn thích giả vờ.”
Vẻ mặt Mộc Cận đau khổ, chẳng khác nào kẻ trộm bị bắt tại trận.
Không!
Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi bừng tỉnh, phút chốc lớn gan, cô phụng phịu trừng Bạc Tam: “Bỏ ra.”
Bạc Tam sửng sốt, thế nhưng lại buông cô ra thật.
Lần này khiến cho Mộc Cận cảm thấy hơi mơ hồ… Anh ta sao lại nghe lời như vậy, đả kích suy nghĩ cây ngay không sợ chết đứng của cô, khiến cô hơi chùn bước, không biết nên nói gì.
Bạc Tam nghiêng mắt lườm cô, ánh mắt lộ rõ vẻ muốn trêu tức: “Buông ra.”
Mộc Cận bày ra vẻ mặt đã tiến đánh thành công, vội vàng ôm chặt túi sách: “Tôi đi trước đi học.”
Lời vừa nói ra, cô đã lại cảm thấy quẫn bách…
Tại sao lại nói kiểu ấy với Bạc Tam! Những lời ấy nghe qua rất mờ ám! Nói như thế rất có thể sẽ bị người khác hiểu lầm, đã thế bây giờ cô cùng với anh đã thuộc loại quan hệ có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa sạch!
Mộc Cận lại một lần nữa… Rối bời…
Trái lại, Bạc Tam cực kỳ bình tĩnh, đưa tay lên môi khẽ che miệng, ho nhẹ một tiếng: “Đi đi. Khi nào anh về sẽ đến gặp em.”
Gì vậy? Anh ta bất ngờ rộng lượng làm cho Mộc Cận có chút không quen: “Tối hôm qua không phải nói…”
“Điện thoại của em chẳng phải rơi hỏng rồi sao?” Ánh mắt tối sầm của Bạc Tam nhìn cô chằm chằm.
“Cái đó… Cái đó là…” Mộc Cận hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Cũng may Bạc Tam đột nhiên có vẻ khoan dung, cũng không so đo thêm với cô: “Đi thôi. Anh cũng phải đi rồi.”
“Ừm.” Mộc Cận gật gật đầu, đang định xoay người đi, đột nhiên lại hỏi: “Mấy giờ anh lên máy bay?”
Bạc Tam sửng sốt, khóe miệng hơi cong lên: “Tám giờ rưỡi.”
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, mới sáu giờ mười lăm.
Cô liếm liếm môi, hơi nhăn nhó hỏi: “Vậy anh đi sớm thế làm gì?”
Bạc Tam liền rất vâng lời đáp: “Gặp em.”
Mộc Cận suýt sặc… Một người ngày thường vẫn lấy việc giày vò cô làm thú vui, tự nhiên nói ra câu như vậy, thật đúng là khiến người khác không kịp thích ứng…
Cô ho khan hai tiếng, ngượng ngùng cười: “Thế à.”
Bạc Tam bất ngờ cúi người xuống gần cô, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt: “Anh đi rồi, em không được cùng người kia lằng nhằng không rõ ràng.”
Người kia? Người nào…?
Mộc Cận hơi ngẩn người.
Bạc Tam trừng mắt: “Chính là cái tên đã gặp hôm trước.”
“À, anh nói anh ấy hả…” Mộc Cận bĩu môi, “Anh ấy bây giờ đang đi thực tập, làm sao còn chú ý đến tôi được.”
“Thực tập? Thực tập ở đâu?” Bạc Tam bỗng dưng tò mò lạ thường.
“Hình như là ở… Tín Viễn gì đó…” Mộc Cận gãi gãi đầu, “Ôi dào tôi cũng không biết đâu.”
Ngoài dự đoán Bạc Tam lại chỉ g