Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Và Bướm
Tác giả: Hoa Hoa Hồ Điệp
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341429
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1429 lượt.
lực của địch quá mạnh, phòng ngự mất hiệu lực.
Sau khi ăn uống no nê, Bạc Tam lại thật sự kéo Mộc Cận lên xe.
Mộc Cận ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cau mày hỏi: “Đi đâu?”
Bạc Tam nheo mắt nhìn cô, đuôi mày khẽ động, đột nhiên phì cười: “Dù sao cũng không thể đưa em vào miệng hổ, em đêm nay theo anh đi.”
Mộc Cận xuýt xoa, chẳng lẽ xác định vừa ra khỏi miệng hổ lại vào hang sói sao… Hơn nữa, Cố Tuấn Nghiêu so với sếp cô mà nói, có vẻ như tiểu trúc mã vẫn là đáng tin cậy hơn một chút mới đúng chứ…
Bạc Tam thấy nét mặt Mộc Cận biến đổi liên tục thì sắc mặt trầm xuống: “Không phải em thực ra càng muốn chủ động một chút tự đưa vào miệng hổ chứ tiểu Mộc Cận? Hả?”
Mộc Cận đang định kéo dây an toàn, bị một chữ “Hả” cuối cùng của Bạc Tam dọa sởn hết cả gai ốc, tay khẽ run rẩy, dây an toàn kéo được một nửa lại “Xoẹt” một tiếng rụt trở về.
Cô rụt cổ nhìn Bạc Tam: “Không có không có, giám đốc anh hiểu lầm rồi. Với tư cách cấp dưới, tuyệt đối tuân theo cách của giám đốc đệ nhất vũ trụ.”
Bạc Tam cũng không tiếp lời, đột nhiên cúi người về phía cô.
Mộc Cận mắt thấy Bạc Tam cách mình ngày càng gần, hương cỏ xanh nhàn nhạt trên người anh cũng ngày càng gần, phảng phất còn có một chút mùi thuốc lá, khiến cho cô mơ hồ rơi vào choáng váng.
Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn còn duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng, cô giãy giụa đối mặt với khuôn mặt gần trước mắt, lắp bắp hỏi: “Anh… Làm gì…”
Đôi mắt to chân mày rậm của Bạc Tam dừng lại trước mắt cô, một đôi mắt phảng phất sâu thẳm như nước hồ, lại đồng thời rực sáng kỳ lạ, như một xoáy nước sâu không đáy, đem toàn bộ suy nghĩ của Mộc Cận hút vào.
Toàn thân Mộc Cận cứng ngắc, đôi mắt không tự hiểu trừng lớn, trong nháy mắt, hoàn toàn không có cảm giác cùng cặp mắt kia thẳng tắp đối diện.
Nguyên vốn là một ngày oi bức, nhiệt độ trong xe càng cao, ngột ngạt phảng phất khiến cho người ta như không thở nổi.
Trái tim Mộc Cận như nhảy lên cổ họng, rốt cục không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Bạc Tam nhìn cô hai gò má ửng hồng, đôi mắt dưới ngọn đèn hạ xuống như dòng nước lưu chuyển, lông mi dài mà dày giống như cánh bướm khép vỗ, hàm răng trắng đều khẽ cắn môi dưới, động lòng người đến nói không nên lời, vẫn luôn trong trẻo không vướng bận.
Anh đột nhiên thu lại ý nghĩ muốn trêu chọc cô, thân thể rút lui về phía sau, đưa tay giúp cô kéo dây an toàn: “Em lại suy nghĩ nhiều? Mộc Cận, suy nghĩ trong đầu em sao lại không thuần khiết như vậy! Anh khẳng định thực ra chỉ là muốn giúp em thắt dây an toàn mà thôi!”
Anh vừa nói, tay bên cạnh còn cầm dây an toàn của cô nhoáng một cái.
Mộc Cận cũng phục hồi tinh thần, xoay mặt úp sấp bên cửa sổ không nói lời nào.
Bạc Tam khẽ cười: “Giận à?”
Cô vẫn không nói gì.
Bạc Tam đưa tay xoắn xoắn tóc Mộc Cận, cũng không nói gì, tiếp tục khởi động xe.
Mất mặt. Thật xấu hổ chết người ta rồi!
Mộc Cận không ngừng cắn môi, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Vừa rồi trong nháy mắt, trong nháy mắt đó, chính mình sao lại không bình tĩnh được như thường ngày, sao có thể rơi vào mỹ nam kế nhanh như vậy, tệ hơn nữa còn muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, muốn nói mà không nói được?
Thế nhưng mình, tại sao lại thất bại thảm hại đến vậy…
Mộc Cận cứ thế ghé vào bên cửa sổ xe, đến khi gió lạnh thổi qua, cô mới đột nhiên nhận ra đây không phải đường đi về nhà mình.
Chưa hề hiểu rõ về nhau, chưa từng chia sẻ cùng nhau, thậm chí cũng không bắt buộc phải đồng cam cộng khổ, mà khi “bạn trai” đến sự tôn trọng tối thiểu hay phương tiện liên lạc cũng chưa từng cho, suy cho cùng cô còn muốn vững chắc cái gì.
Mộc Cận cười khổ lắc đầu.
Bạc Tam lại để ý đến cái lắc đầu cười của cô, hơi giảm tốc độ xe, hỏi: “Cười gì vậy?”
Mộc Cận buột miệng nói: “Giám đốc, nếu như tôi nhớ không lầm, tôi là vì một cái tát kia mới quen biết anh đúng không?”
Bạc Tam gật gật đầu: “Ừ. Làm sao?”
Mộc Cận há to miệng, cuối cũng vẫn chỉ sờ mũi: “Không có gì.”
Bạc Tam lại khó hiểu nhìn cô, đưa tay mở nhạc trong xe.
“Nếu anh mời, em sẽ nhảy cùng anh chứ? Liệu em có chạy đi và không bao giờ ngoảnh lại? Em có khóc nếu trông thấy anh rơi lệ? Và liệu em sẽ cứu rỗi linh hồn anh, đêm nay thôi?”
("Would you dance, if I asked you to dance? Would you run, and never look back? Would you cry, if you saw me cry? And would you save my soul, tonight?" – Lời bài hát Hero của Enrique Iglesias)
Mộc Cận hơi liếm môi, lắng nghe có chút thất thần.
Nửa đêm giữa mùa hạ, cây cối ngoài cửa sổ xe đều xanh um tươi tốt, ánh đèn neon biến ảo bất đồng chiếu xuống, có phần đẹp rực rỡ quá mức, không chân thật. Gió cũng thổi đến phần phật, Mộc Cận hơi rùng mình, vô ý thức xoa xoa cánh tay.
Nhất thời trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Bài hát kết thúc, Mộc Cận nhịn không được khẽ thở dài.
Bạc Tam cau mày, sắc mặt có chút nôn nóng: “Lại sao vậy?”
“Không sao cả.” Mộc Cận không tập trung đáp, “I will stand by you forever. Không thực tế, thật không thực tế.”
“À, cái này hả