Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Và Bướm

Hoa Và Bướm

Tác giả: Hoa Hoa Hồ Điệp

Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341355

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1355 lượt.

nghĩ anh ta khỏe như vậy, liều chết đấm thùm thụp vào vai: “Buông ra! Anh muốn làm gì! Thả tôi xuống! Ban ngày ban mặt mà…”
“Đúng thế! Anh đến là để bắt cóc nữ sinh đấy. Hét lên đi…” Anh ta vẫn nhếch nhếch khóe miệng như trước.
Mộc Cận rối rắm, vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình - đúng là kẻ ngang ngược, sao có thể tự nhiên mà nói ra một câu như vậy…
Nhưng trong tình huống nguy cấp, cô cũng không nghĩ được nhiều, tay chân luống cuống giãy dụa: “Anh có điên không, thả tôi ra, không tôi gọi bảo vệ bây giờ!”
Miệng anh ta kề sát xuống tai cô, thế nhưng nhìn từ xa lại như đang hôn lên mặt: “Gọi đi… Anh sẽ nói với bảo vệ, em là bạn gái của anh.”
“Vô lại!” Bạn học tốt Mộc Cận cứng họng hồi lâu, rốt cục mắng ra một câu.
Trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta hơi mang theo ý cười, còn thản nhiên vênh váo thờ ơ, gật gật đầu với các sinh viên đang đứng xem trước khu giảng đường, bộ dạng y như bộ đội kiểm duyệt, còn mở miệng: Chào các đồng chí…
Mộc Cận choáng váng, mặc kệ còn có bao nhiêu bạn học đang nhìn, vươn tay lên bóp cổ anh ta!
Tính thế cấp bách, cô ra tay rất mạnh, bóp đến nỗi anh ta ho khan một trận.
Thế nhưng vẫn là ra đòn chậm. Cuối cùng anh ta không chịu được, đến lúc thả cô xuống thì đã kề sát ngay cửa chiếc Landaulet.
Bạc Tam vòng hai tay giam cô trước ngực, để cô tựa vào xe, từ từ cúi xuống nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười thỏa mãn, giọng nói trầm thấp như mê sảng: “Em nói xem mấy người phía sau chúng ta bây giờ đang nghĩ như thế nào…”
Lúc này, Mộc Cận nghe rõ ràng đám người phía trước khu giảng đường đang hít một hơi lạnh cùng với thét chói tai.
“Hôn nhau hôn nhau hôn nhau a a a…”
“Đẹp trai quá!!!”
“A… Trời ơi… Hôn môi…”
Đầu cô “Ầm” một tiếng, nổ tung.
Mắt trợn trừng.
Hổ thẹn quá mức, bạn học Mộc Cận đối diện với khuôn mặt tươi cười vô tội của người nào đó, mắt rưng rưng chẳng biết nói gì, thế nhưng mức độ tổn thương không quá lớn, bi thảm hoa hoa lệ lệ bỏ qua.
Cô cắn môi, chân như đóng đinh, rõ ràng biết nên xoay người bước đi, thế nhưng dù sao cũng đã chẳng còn mặt mũi, đành phải lườm người đang ngồi ngay ngắn trong xe kia – nếu ánh mắt mà là con dao, chỉ sợ anh đã bị vũ trụ nhỏ bé bùng nổ trong lòng Mộc Cận đâm cho vô số lần.
Nhưng mà ánh mắt rốt cục cũng chỉ là ánh mắt, trong mắt người nào đó, thậm chí còn có chút hờn giận đáng yêu.
Anh ta nhẹ nhàng ngồi trong xe: “Anh là Bạc Thanh Hàn.”
“Bạc Tình Hán[7'>?” Mộc Cận ngây ngô hỏi lại.
Khóe miệng anh khẽ giật giật: “Là Bạc Thanh Hàn! Thanh trong nước trong tĩnh lặng, Hàn trong lạnh giá!”
Mộc Cận thật vất vả mới bắt được cơ hội phản bác, ước chừng lên giọng: “Bạc Tình Hán! Tên này cũng thật là hợp với anh!”
Anh liếc mắt nhìn cô, làm bộ chuẩn bị mở cửa xe: “Em thử nhắc lại lần nữa xem… Tin anh kéo em lên xe không?”
Mộc Cận cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là nhịn không nói nữa.
Bạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt cô nhăn lại nghiêm nghị, đột nhiên tâm tình tốt lên: “Bạn bè đều gọi anh là Bạc Tam.”
“Anh nói cho tôi biết làm gì? Tôi đâu có quen anh.” Mộc Cận từ sững sờ khôi phục lại trạng thái bình thường, đảo mắt.
“Sao?” Bạc Tam không nổi giận, đôi mày rậm hơi nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Mộc Cận không nói lời nào.
Bạc Tam cũng trừng mắt nhìn cô, không nói gì.
“Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh phải hại tôi? Lẽ nào là vì cái tát tối hôm qua?” Rốt cục Mộc Cận không kiên nhẫn được nữa.
Bạc Tam có chút buồn cười: “Em nghĩ anh đến để trả thù em?”
Mộc Cận lại trừng mắt, xác nhận với Bạc Tam: “Không phải sao? Anh còn đi theo tôi, muốn làm gì thì làm đi, đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Lòng dạ hẹp hòi?
Bạc Tam vừa tức vừa buồn cười: “Lại có thể biết là anh đến trả thù, em cũng thông minh đấy, không hề ngốc.”
Đang khen cô sao? Vì sao ánh mắt từ trên xuống dưới lại như đang đánh giá một con vật nhỏ bé… Mộc Cận oán thầm, không kiên nhẫn vẫy tay xua Bạc Tam: “Thôi đi đi, tôi không biết anh.”
Nói xong, cô liền vội vội vàng vàng xoay người chạy.
Bạc Tam vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích, một bàn tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào mái tóc cô bay bay, dưới ánh mặt trời như được rắc bụi vàng, lấp lánh lóe sáng.
Anh lặng yên nhìn bóng dáng cô, khóe miệng nở nụ cười.
*
“Khai mau, đấy chính là anh chàng đẹp trai bị ăn một cái tát hôm qua phải không?” Lão đại chất vấn.
“Bị ăn một cái tát mà vẫn còn tỏ tình?” Đào Tử tra hỏi.
“Hơn nữa trước mặt bàn dân thiên hạ lại còn hôn môi?” Đâu Đâu bức bách.
Mộc Cận bị ép ngửa mặt trên ghế, thiếu chút nữa rên rỉ: “Ba người các cậu chẳng phải đều bỏ đi sao… Làm thế nào mà cái gì cũng biết vậy!!!”
Lão đại bật dậy: “Bọn tớ chỉ núp ở xa một chút.”
Đào Tử cũng dứt khoát: “Bọn tớ sợ cậu gặp nguy hiểm.”
Đâu Đâu cũng thêm vào: “Bọn tớ không muốn làm bóng đèn.”
Rốt cục Mộc Cận kêu la ai oán: “Ba người các cậu không có lương tâm, bỏ lại tớ trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng mà không ai cứu giúp…”
Lão đại cười ha hả: “Đẹp trai đương nhiên sẽ có ưu đãi.”
Đào Tử cười gàn dở: “Đẹp trai tất n