Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoán Phu Cách Cách

Hoán Phu Cách Cách

Tác giả: Dương Quang Tình Tử

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134709

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/709 lượt.

gia quay về xe tốt hơn- ”
“Không cần lo, ta sẽ làm đôi mắt cho hắn.” Nói rồi, nàng liền nắm tay Thừa Diệp, nhưng hắn lập tức bỏ ra, lạnh lùng nói, “Ngươi muốn xem thuyền thì đi nhanh, ta ở đây chờ.”
“Không được, vậy đâu tính là xem? Chúng ta đến gần thuyền hơn một chút, ngươi không muốn thiếu ân tình của ta chứ?”
Hắn khẽ cắn môi, nữ nhân này quả thực là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nhưng đã rơi vào tình thế bất đắc dĩ này, hắn cũng đành miễn cưỡng để mình bị nàng kéo đi.
Hà tổng quản vô cùng kinh ngạc nhìn hai người nắm tay đồng hành, đôi mắt già nua không nhịn được ngấn lệ, đây là lần đầu tiên sau khi đôi mắt bối lặc gia bị thương lại chịu xuất hiện trước mặt mọi người, thật sự là tốt quá, thật tốt quá!
Tình Tâm nắm tay Thừa Diệp đi một hồi, lại nhắc nhở hắn, “Phải xuống cầu thang rồi.”
Hắn dừng chân, cảnh giác hỏi, “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Nàng lè lưỡi, nhìn boong thuyền dưới chân, “Chẳng qua là đứng trên một chiếc thuyền hoa nhỏ, sau đó chúng ta lại bước lên một chiếc thuyền cao lớn cạnh bên.”
“Không đi.”
“Không đi cũng không được, ngươi tốt nhất là mau bước xuống đi, nếu không hai người chúng ta có khả năng đều rơi xuống nước.” Bởi vì trọng lượng của bọn họ sẽ toàn bộ tập trung bên phải mép thuyền, thuyền nhấn định lật.
Bọn họ từ lâu đã bước lên thuyền rồi? Lông mày hắn càng lúc càng nhăn lại, đến bây giờ mới cảm thấy được “đất” dưới chân đang nhẹ nhàng chuyển động…
Tình Tâm mang theo hắn bước lên một chiếc thuyền con xinh xắn, bởi vì ở đây có không ít người nước ngoài, dùng cái loại thuyền nhỏ tràn ngập ý thơ này cũng rất hưng phấn, sở dĩ có vài người lái đò ở đây mời chào buôn bán, kết hợp đón khách chuyển một vòng. Nhưng lão lái đò già này nghĩ sao cũng không ngờ rằng, thuyền của hắn lại được bối lặc gia cùng thiếu phúc tấn ưu ái, nên cười đến không muốn khép miệng.
Sau cùng, Thừa Diệp đương nhiên bị ép trở thành thuyền khách, chiếc thuyền nho nhỏ trên làn sóng trong veo tại bến cảng đi chầm chậm, người lái đò chuẩn bị điểm tâm, trà bánh, mùi vị cũng không tệ, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn trước sau vẫn vô cùng khó chịu, bất quá, điểm này cũng không chút nào ảnh hưởng đến tinh thần hăng hái của nàng, thanh âm tán thán của nàng cứ vang lên không dứt, còn líu ríu hình dung cảnh tượng bến đò náo nhiệt thế nào, khiến hắn càng thêm phiền muộn.
“Ngươi xem của ngươi, lảm nhảm nhiều vậy làm gì!”
“Dù sao cũng không thể để ngươi hầu khách trong nhàm chán được chứ.”
“Vậy tính là tri kỉ của ngươi?”
“Phải, cho nên ngươi phải biết tạ ơn, đừng bày ra cái mặt khó coi như vậy.”
“Ngươi cũng không phải người mù!”
“Nên không biết người nỗi khổ của người mù?”
Hắn thật sự chán ghét sự thông minh của nàng, có thể hiểu rõ ràng tâm tư của hắn.
“Kỳ thực ta không biết là ngươi nghĩ thế nào? Nhưng nghiêm túc mà nói, ngươi tuyệt đối là một người mù hạnh phúc.” Nàng một bên vừa uống một ngụm trà, vừa nhìn mặt hắn nói.
“Ta có biết một lão bà bà bị mù, bà nói từ khi bắt đầu có ký ức đến nay, bà chính là đã mù rồi, cho nên bà không biết màu sắc của bầu trời là như thế nào? Không biết màu sắc hoa hồng ra sao,” Nàng thở dài một tiếng, “Nhưng ngươi không giống như vậy, ngươi so với bà hạnh phúc hơn, có rất nhiều màu sắc, cảnh trí ngươi đã xem qua, còn có ta tận lực hình dung cho ngươi rõ, hơn nữa ngươi cũng từng xem qua, cho nên trong đầu rất dễ hiện lên cảnh tượng, không phải sao?”
Hắn không trả lời nàng, nàng không phải là đương sự, đương nhiên nói đến đường đường chính chính.
“Ngươi có tiền, có quyền, còn có người hầu tận tâm hầu hạ, có phụ mẫu yêu thương ngươi- ”
“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Hắn căn bản không thể tiếp tục nghe được nữa.
“Ta tin tưởng ngươi là người tốt, biết phân biệt đúng sai, nếu không ngươi sẽ không để Đỗ Kiều Tuyên tứ cố vô thân ở lại.”
“Ta nói chỉ có mình ta được nhắc tới nàng!”
“Nếu có thể đối đãi với muội muội của nữ nhân từng độc mù mắt mình như vậy, tại sao lại không thể đối xử tử tế với mình, đừng đem bản thân mình nhốt trong sơn trang nữa, ngươi toàn thân trên dưới đâu phải có chỗ nào nhìn không giống người- ”
“Phanh” một tiếng, cái bàn xinh đẹp bị hắn đánh thành hai nữa, mà sắc mặt hắn nói xấu xí bao nhiêu liền có bấy nhiêu, “Lái đò, đưa ta về!” Hắn cả tiếng rống giận.
“Vâng vâng vâng, bối lặc gia!”
Lão lái đò sắc mặt trắng bệch đã sớm sợ hãu, hắn khẩn cấp đem thuyền trở lại bên bờ, nhưng còn chưa ngừng hắn, bối lặc gia đã thở phì phì đứng dậy, một chân giẫm lên cầu thang –
“Cẩn thận!” Tình Tâm vội vã muốn bước lên giúp hắn, nhưng hắn một tay đẩy nàng, cho nên “vèo” một tiếng, bối lặc gia tôn quý phi phàm liền rơi xuống nước!
“Chết tiệt!” Thừa Diệp cũng không phải không phải không hiểu được thủy tính, chỉ là hắn căn bản không biết mình từ đâu rơi xuống nước, hắn một trận sờ soạt lung tung trong nước, chẳng biết vật gì bén nhọn xẹt qua tay phải làm hắn bị một trận đau đớn, điều này khiến hắn càng thêm hoảng loạn.
Đột nhiên có một cánh tay nhỏ bé vững vàng bắt lấy vai trái hắn, hơi thở ấm