
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Tác giả: Dương Quang Tình Tử
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134650
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/650 lượt.
yên cùng Thạc Nhân đã ngồi xuống, mặt khác, kể cả Tiểu Liễu, Lâm di, Hà tổng quản, hai môn thần và một đống nô tài quan tâm đến Tình Tâm đều xếp hàng đứng một bên.
Không ai biết Thừa Diệp có tính toán gì? Nhưng ai nấy đều khẩn trương thay Tình Tâm, bởi khi nàng cùng Thừa Diệp trở về, sắc mặt tái nhợt, chỉ biết cúi đầu nói câu, “Gia biết cả rồi.”
Bầu không khí cứng ngắc bao trùm trong phủ, đại sảnh im ắng đến khiến lòng người bất an.
Thừa Diệp lạnh lùng chuyển mắt, nhìn chằm chằm Tình Tâm, hắn chờ nàng mở miệng, chờ nàng vì yêu mà dũng cảm, kiên định nói với hắn, nàng sẽ bảo vệ hạnh phúc vốn thuộc về bọn họ, sẽ không vứt đi.
Nhưng Tình Tâm không biết phải làm thế nào, nhất là khi có một đống con mắt cứ nhìn thẳng vào nàng, trong đó còn có một đôi mắt sắc bén khiến da đầu nàng tê dại, hắn rốt cuộc muốn nàng làm cái gì?!
Thập nhị cách cách xem ra cũng khí định thần nhàn, dù sao nàng cũng sẽ ở lại không đi, bởi người trong thiên hạ đều biết thập nhị cách cách nàng mới là thiếu phúc tấn chân chính của Thừa Diệp!
“Ta- ”liếm liếm cánh môi khô khốc, nhìn về phía thập nhị cách cách đang dương dương tự đắc, “Tất cả chuyện này đều do ta gây ra, là ta sai, nhưng mà, ngươi nhất định phải cố gắng làm một hiền thê, phải hầu hạ gia cho tốt.”
Lời vừa nói xong, chỉ nghe một tiếng thở dài vang lên.
Đôi mắt đen của Thừa Diệp bỗng ánh lên làn sóng vô cùng nguy hiểm, trong mắt có thể thấy được lo lắng, nữ nhân này…
“Ngươi yên tâm, tam tòng tứ đức, ta nhất định tuân theo.” Thập nhị cách cách xem ra rất vui vẻ, chân tướng rõ ràng, nàng có thể quay về làm thiếu phúc tấn của nàng, không cần đóng kịch nữa.
“Vậy ta có thể đi rồi- ”Tình Tâm đang muốn đứng dậy.
“Khoan đã, còn có một biện pháp chu toàn hơn mà, Tình Tâm, ủy khuất cho con rồi, làm trắc phúc tấn được không?” Phúc tấn luyến tiếc nhìn nàng, bọn họ tuy rằng không có ở sơn trang, nhưng Hà tổng quản phái người báo cho bọn họ biết, cuộc sống của nhi tử vì ai mà đặc sắc, nội tình của hai người bọn họ biết hết sức rõ ràng.
“Ý hay đó,” Tĩnh Vũ là người đầu tiên giơ hai tay tán thành, hắn cười cười nhìn Tình Tâm, “Đại mỹ nhân khả ái, dù sao thập nhị cách cách cũng đã giúp ngươi lấy được hưu thư, bây giờ ngươi tự do rồi.”
“Cái này- ”Nàng theo trực giác nhìn về phía Thừa Diệp sắc mặt âm trầm.
“Khoan đã, ta phản đối, chính phúc tấn này là ta còn chưa cùng Thừa Diệp động phòng mà!” Thập nhị cách cách gấp đến độ thốt ra, nhưng ngay lập tức thẹn quá cúi đầu.
“Thế nhưng Tình Tâm cách cách đã cùng bối lặc gia viên phòng rồi nha!” Tiểu Liễu thực sự nhịn không được mở miệng, “Cách cách làm trắc phúc tấn là quá tốt rồi, biết đâu trong bụng cách cách cũng đã có tiểu oa nhi rồi!”
Chuyện tư mật như vậy lại bị đem ra bàn luận, Tình Tâm sắc mặt càng lúc càng hồng, nhưng Thừa Diệp vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt cuồn bạo phẫn nộ vẫn chăm chú nhìn nàng.
“Tiểu Liễu nói vô cùng có lý, cứ thế mà làm đi.”Trí Thân vương cùng phúc tấn gật đầu, cười toe toét.
Nghe xong, thập nhị cách cách sắc mặt khó coi, còn những người khác lại thỏa mãn gật đầu, đây thật sự là một phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ a.
“Ta phản đối.” Thừa Diệp đột nhiên mở miệng.
Mọi người nhất thời câm miệng lại, hai mắt nhìn nhau, nhưng thập nhị cách cách lại lộ vẻ vui mừng.
“Ta không thể để nàng làm trắc phúc tấn!” Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tình Tâm sắc mặt tái nhợt, lập tức đứng dậy đi về phía Nhất Thanh hiên, để lại mình nàng xấu hổ đối diện với mọi người.
Nàng nhìn ra được tất cả mọi người đều muốn an ủi nàng, “Đừng nói neax, ta biết các ngươi thương hại ta, nhưng ta mệt mỏi rồi, thật sự muốn về phòng ngủ một lát, thứ lỗi ta cáo lui trước.” Nàng đem hết mọi khổ sở chôn chặt ở trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười, đứng dậy bỏ đi.
Tiểu Liễu khổ sở muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tĩnh Vũ kéo lại, “Ta nghĩ nàng cần yên tĩnh một chút.”
Bất quá, có một người khác đang cần phải từ từ khuyên bảo, hắn chắp tay vào phu phụ Trí Thân vương, sau đó thản nhiên đi về phía Nhất Thanh hiên.
Mới nhìn thấy khuôn mặt khó chịu, ngồi như pho tượng ở thư phòng của hảo hữu, hắn trực tiếp mở lời, “Ngươi không hối hận chứ?”
Thừa Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Ta hối hận vì đã yêu nàng, một nữ nhân không có dũng khí!” Cơn giận còn sót lại trong lòng hắn bắt đầu toát ra.
“Nàng chỉ là không thể ích kỷ.” Tĩnh Vũ đi tới bên người hắn, ngồi xuống, “Một nữ nhân tốt như vậy, nếu buông tay, ngươi thật sự sẽ- ”
Hắn không kiềm được tức giận cắn răng cắt đứt lời Tĩnh Vũ, “Người ngươi nên tới khuyên không phải ta, mà là nàng!”
“Có lẽ, nhưng lúc nàng rụt rè nói một tràng dài muốn ta giấu diếm chuyện nàng cùng thập nhị cách cách trao đổi, có thể thấy thâm tình nàng đối với ngươi chính là dật vu ngôn biểu (tình cảm biểu thị trong lời nói), cũng sợ rằng ngươi lúc đó sẽ bị tổn- ”
“Chết tiệt, ta không yếu đuối như vậy!” Hắn tức giận rống lên, nàng cho rằng hắn là đồ sứ dễ bể sao?!
“Vậy được, nếu ngươi có thể yêu đến nghĩa vô phản cố (vì nghĩa mà không chùn bước), yêu rất bá đạo, nhưng đối vớ