80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ

Tác giả: Minh Tinh

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 134701

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/701 lượt.

oàn thần phục.
Nhưng tính cách nàng lại kiêu ngạo, điêu ngoa, luôn luôn chống lại hắn, thậm chí không ngừng khiêu khích sự nhẫn nại của hắn.
Lâu ngày, quan hệ hai người giống như thay đổi, đôi khi hắn tự hỏi chính mình, rốt cuộc là hắn muốn nàng ngoan ngoãn khuất phục ở dưới thân, hay là cam tâm tình nguyện...... yêu thương hắn?
Hắn khinh thường câu hỏi của chính mình, càng hận chính mình là vua một nước, thế nhưng hắn như một thiến niên bối rối trước tình yêu. Hắn thường để câu hỏi kia sang một bên, không suy nghĩ nhiều.
Trước khi đi, hắn không quên nói với nàng,“Nàng là nữ nhân của trẫm, hãy chấp nhận chuyện này đi, cho dù nàng không muốn, cố mà diễn tốt vai này, ai bảo nàng...... là tù nhân chứ.”
“Mong muốn cả đời của nữ nhân là gì? Chẳng phải được gả cho một phu quân tốt, sinh một đôi ân huệ nữ(một trai một gái), tuy rằng trong hậu cung có rất nhiều phi tử muốn chiếm được tình cảm của Hoàng thượng , nhưng các nàng sao có thể so sánh với địa vị của người trong lòng Hoàng thượng?”
Ngọc Điệp tận tình khuyên bảo nàng, đợi cả buổi cũng không thấy nàng đáp lại, không khỏi có chút chán nản.
Nàng theo lệnh Lưu công công khuyên nhủ chủ tử, nhưng chẳng có chút tác dụng, phải làm sao bây giờ ?
Lưu công công có nói nhỏ cho nàng, tuy rằng Hoàng thượng không đến Vong Ưu Cung, nhưng trong lòng rất không thoải mái.
Suy cho cùng, người có thể làm cho Hoàng thượng không thoải mái, trừ bỏ Kỉ Khuynh Nhan trời không sợ đất không sợ, đúng là không thể tìm được người thứ hai.
Lưu công công lo lắng, liền lén đi tìm nàng, muốn nàng cố gắng khuyên bảo chủ tử.
Vốn tưởng chủ tử không có hứng thú, muốn gạt lời khuyên nhủ sang một bên, kết quả lại nghe thấy giọng nói mềm mại của người.
“Ngươi cho rằng là một sủng vật thì sẽ có kết quả tốt đẹp?”
Kèm theo lời nói, Kỉ Khuynh Nhan chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra ý cười.
“Ta làm sao có thể vào được nơi này, mọi người trong hậu cung đều biết, lúc trước Hoàng thượng phong làm Hoàng hậu, nhưng trong hậu cung to lớn này, có mấy người thật sự tôn trọng ta?
“Cho dù ta thật sự sinh hài tử cho Hoàng thượng, nhưng ta là tù nhân, ta làm sao có thể đảm bảo hài tử của ta có thể được an ổn? Cung đình là nơi tràn ngập mùi máu tanh cùng chết chóc, từ khi mang thai, sẽ có vô số bàn tay độc ác, sẽ làm hại hài tử của ta.”
“Ngọc Điệp, ngươi nói cũng rất đúng, nhưng ngươi có nghĩ đến, đây là cuộc sống mà ta muốn sao?”
Bị hỏi lại Ngọc Điệp chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của chủ tử. Trong ấn tượng của nàng Kỉ Khuynh Nhan ngang ngược, kiêu ngạo, gian xảo, tính tình khác thường, còn thường đem nô tài đánh chết đi sống lại, không có chút ấn tượng tốt.
Nhưng hôm nay, Kỉ Khuynh Nhan trên mặt phảng phất nỗi u sầu, đáy mắt rất bi thương.
Nàng đột nhiên lại đồng tình với tiểu cô nương này, tuổi còn nhỏ đã chịu đựng nỗi đau mất nước, bị nhốt trong hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm này, chỉ có thể dùng sự quật cường che đi yếu đuối.
Tuy rằng Hoàng thượng thật đáng thương, nhưng sao có thể không thương xót tiểu cô nương này được?
Ngọc Điệp muốn nói gì đó để an ủi nàng, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện từ cách đó không xa.
Nhìn đến nơi phát ra tiếng nói, ra là Lưu Phúc đang ở phân phó một tiểu thái giám làm việc, tiểu thái giám khúm núm gật đầu, cuối cùng tiếp nhận kim bài tổng quản đưa, cung kính cất vào trong người.
Lưu Phúc phân phó xong, quay người liền nhìn thấy Kỉ Khuynh Nhan cùng Ngọc Điệp, vội vàng đi tới, cười khanh khách tiến đến làm lễ dành cho Hoàng hậu.
“Kỉ chủ tử sao hôm nay lại rảnh đến hoa viên đi dạo?”
“Ta đến hoa viên đi dạo còn phải thông báo với Lưu công công sao?”
Đau thương ở đáy mắt biến mất, trở lại khuôn mặt kiêu ngạo, cao cao tại thượng mà Ngọc Điệp quen thuộc.
Lưu Phúc vội vàng cười lấy lòng,“Kỉ chủ tử nói như vậy có ý gì? Người muốn đi dạo trong hậu cung lúc nào là việc của người, nô tài là một chút cũng không xen vào.”
Kỉ Khuynh Nhan liếc nhìn hắn một cái, xem thường bộ dạng lấy lòng của hắn, đánh giá tiểu thái giám đứng đằng sau, tiểu thái giám kia chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mày đẹp đẽ, sáng sủa, tỉ mỉ nhìn, có chút quen mắt.
Tiểu thái giám thấy Kỉ Khuynh Nhan nhìn mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất, sợ đắc tội với nàng.
Lần trước bởi vì một câu nói thiếu suy nghĩ mà hắn bị đánh ba mươi đại bản, hắn liền đi khắp nơi hỏi chuyện về Hoàng hậu.
Rõ ràng nàng đã bị giáng xuống làm thiếp, nhưng vẫn ở trong Vong Ưu Cung hưởng thụ đãi ngộ của Hoàng hậu, liền biết lần trước bị đánh không hề oan uổng.
Trong hậu cung có mấy ai kiêu ngạo ương ngạnh như nàng, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhường nhịn nàng?
Kỉ Khuynh Nhan nhìn tiểu thái giám đang quỳ gối thỉnh an mình, nhẹ nhàng cười,“Tiểu thái giám này nhìn thật quen mắt, nếu ta nhớ không lầm, hắn là tên tiểu tử lần trước dám can đảm mắng ta không quỳ để tiếp chỉ sao?”
Lời này nói ra, chẳng những làm cho tiểu thái giám lạnh run, ngay cả Lưu Phúc cũng không dám nhiều lời.
Vong Ưu Cung cùng vị chủ từ này thích mang thù, quả nhiên, thù hận đều l