Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Tác giả: Pe_Thy_lovely_kt

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 134925

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/925 lượt.

đó y sẽ quên tớ thôi, không lâu đâu" Cô ngẩng mặt cao ngạo để che dấu sự đau khổ trong tâm mình
-"Jenny..." Nhỏ kêu khẽ, nhỏ thật sự không thể làm gì được cả, nhỏ chì là một nữ tử nhỏ bé thôi.
-"Được rồi, trở về thôi" Cô đứng bật dậy, ánh mắt ánh lên vài gợn lăn tăn buồn bã, nhỏ cũng chẳng nói thêm gì, nắm lấy tay của cô, nhỏ chỉ mong nhiêu đây là có thể xoa nhẹ đi nỗi đau bất lực của cô dù chỉ một chút, cô cười gật đầu rồi bước đi. Hai chiếc bóng nhỏ bé ánh dài lên con đường lụa đỏ, nhuốm đặc màu buồn bã, tiếng gió lướt qua tâm can của mỗi người càng làm cho họ thêm lạnh lẽo và buồn sâu.
-"Lan Nhi, nàng là lúc nãy đi đâu vậy" Vừa bước vào quay người định khép cánh cửa, lập tức bị chàng ôm chầm lấy, âm thanh ấm áp, ôn nhu khuấy động vào người của nhỏ
-"Ưm là đi cùng Jenny" Nhỏ khẽ nói
-"Vậy sao"
-"Ân" nhỏ quay người lại, đứng nép vào người chàng
-"Nàng sao thế" Chàng vuốt ve mái tóc xõa rối của nhỏ nói
-"Tuân, thiếp có lẽ phải trở về nhà" Hàng mi của nhỏ khẽ phủ xuống, đôi mắt khép hờ tràn đầy buồn bã, hai tay vòng qua lưng chàng mà ôm chặt, chàng thất thần, nhưng ánh mắt dần dịu xuống
-"Nhà nàng ở đâu, ta đưa nàng về, nhân cơ hội đó sẽ ra mắt thân phụ của nàng, cùng nàng tổ chức một buổi lẽ thành thân linh đình được không?" Chàng cố trấn an mình lại
-"Tuân, không phải đâu, hức, nhà thiếp ở một nơi mà chàng không thể đén, một thế kỉ rất mới lạ, thiếp sẽ mãi mãi không quay lại đây đâu hu" Nhỏ nấc nghẹn ngào túm chặt lấy áo chàng, vùi mặt vào ngực chàng, chàng vỗ về tấm lưng mảnh mai của nhỏ
-"Vậy thì không được, ta sẽ không cho nàng đi đâu, ta sẽ đem nàng ôm chặt vào lòng, không để nàng thoát khỏi ta đâu, nàng là người ta yêu nhất, chờ có cơ hội ta sẽ phế cả tam cung lục việc hảo hảo chỉ yêu thương mình nàng" Chàng trầm mặt nói, tuy lời nói ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng chàng không ngừng hỗn độn, lo sợ
-"Xin lỗi Tuân, xin lỗi....." Nhỏ nức nở khóc trong lòng chàng, chàng lẳng lặng ôm chặt nhỏ, lòng không ngưng nổi sóng gió, quyết tâm phải giữ nhỏ ở bên cạnh có chết cũng không để rời một tất.
Gian phòng phía đông đèn vẫn sáng, ánh nến cứ đung đưa yêu mị, gương mặt tuấn dật của hắn âm trầm đến đáng sợ, tay cầm cuốn sách tựa đọc mà không đọc 






-"Kì Phong" Cô mở cửa khẽ nói, gió lạnh tràn vào căn phòng càng làm nến lắc lư dữ dội hơn cứ như là có thể tắt đi, hắn ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt phức tạp vô cùng
-"Nàng về rồi à" Hắn đứng dậy, lấy theo chiếc áo trắng lông chồn trên ghế bước đến choàng qua người cô
-"Mặc phong phanh thế này có ngày bị cảm" Hắn ôn nhu nói nhưng có cảm thấy từng phần lạnh băng trong giọng nói
-"Tư Kì Phong, thiếp có chuyện muốn nói với chàng" Cô cầm chặt lấy một mép áo lông chồn, lẳng lặng ngồi xuống ghế, hắn cũng theo động tác đó mà ngồi xuống\'
-"Chàng chắc đã hiểu được phần nào chuyện lúc sáng" Cô cầm lấy tách trà nóng uống dở của chàng mà đưa lên miệng
-"Thái tử cũng đang bận lòng về chuyện thê tử của mình muốn trở về" Chàng như đã đoán được tâm tư hắn, chàng có lẽ cũng giống như hắn, tâm cảm thấy buồn phiền rất nhiều nên khi dỗ dành nhỏ ngủ xong cũng vô thức mà ra ngoài, chàng và hắn đều là kẻ si tình
-"Không lẽ quý phi cũng...."
-"Đúng thế" Chàng cười khổ
-"Chúng ta cũng giống nhau thật" Hắn mềm giọng nói
-"Phải chúng ta đều điên lên vì hai nữ nhân kì lạ" Chàng mỉm cười nghĩ đến nhỏ
-"Coi như tối nay chúng ta có duyên mà gặp nhau, hay là mượn rượu giải sầu"
-"Ý của thái tử rất hay" Chàng gật đầu, hai người im lặng song song mà bước đi, hai bóng người cao lớn, tuấn mĩ đều mang một tâm trạng khác nhau, nhưng đều cùng chung một lí do. Đêm nay họ gặp nhau, có thể giải bầy với nhau một chút, nam tử với nhau mà, có những điều rất khó hiểu từ họ.
NANA VIẾT ĐẾN ĐÂY THÔI, CHIỀU NAY SẼ VIẾT TIẾP, MẤY BẠN HÃY CHỜ XEM CÓ CHUYỆN ĐỘNG TRỜI TIẾP DIỄN NHÁ HEHE
Trăng dần mờ bóng tỏa sáng sau vài án mây mù, ở một gian phòng, đèn vẫn sáng, hai nam tử một vàng chói một trắng toát đang điềm nhiên uống từng ngụm rượu, hương rượu mặn nồng tỏ mùi say khướt vào không khí, hai người im lặng, âm trầm chẳng nói gì, cứ rót rồi uống, tâm trạng của mỗi người đều tự họ muốn giải quyết, người thì lạnh lùng, người thì kiêu ngạo nhưng lại là hai hình ảnh hoàn mĩ trong mắt các nữ nhân. Đột nhiên, ở phía tẩm cung của chàng vang lên tiếng kêu thét âm ĩ
-"Lan Nhi" Chàng hoảng hốt bật dậy, mau chóng ly khai khỏi đó dùng võ công bay về, hắn cũng hết mực lo lắng vì gian phòng của hắn và cô chỉ cách hai cửa vào mà thôi, như thế cũng dùng khinh công mà mau chóng theo sau, đến nơi tất cả là một đóng hỗn loạn, đám y nhân bịt kín mặt mũi, hung tàn kề sát kiếm vào cái cổ non nớt của nhỏ, nhỏ khóc nâc lên, sợ hãi nhìn về phía đám quân lính đang bao vây lấy đám y nhân xung quanh nhỏ
-"Lan Nhi" Chàng từ trên cao đáp xuống, hoảng hốt kêu to, ánh mắt tràn ngập lửa giận, nhưng tâm tự trấn tĩnh mà lạnh lùng nói
-"Các ngươi là ai? Mau thả nàng ra, nếu như các ngươi làm theo lời t


Polaroid