
Tác giả: Mễ Nhạc
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 134451
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/451 lượt.
giờ rưỡi, tự động thả người.
Lúc lái xe đến nhà trẻ để đón Duy Duy tan học, Tề Diệu nhận được điện thoại gọi từ bệnh viện, mặt anh nhanh chóng biến sắc.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay lập tức”.
Anh gọi điện về nhà nhờ ba vợ giúp anh đón con. Anh chỉ nói anh có việc bận, Duy Duy có lẽ phải nhờ ba mẹ chăm sóc, không hề nhắc tới tình hình nguy kịch của Tâm Phi mà bệnh viện vừa thông báo.
Anh cấp tốc lái xe tới bệnh viện trong thời gian nhanh nhất có thể, chạy tới phòng cấp cứu.
Vừa nãy y tá gọi điện thông báo cho anh biết Tâm Phi đột ngột sốt cao và cô hiện đang trong tình trạng rất nguy kịch, anh cần phải tới bệnh viện để ký tên vào giấy xác nhận ngay lập tức.
Nguy kịch?…Nguy kịch…. Tim anh đập nhanh và dữ dội. Anh sợ, anh thật sự rất sợ. Nếu cô sốt cao thì sẽ rất nguy hiểm… Mặt anh căng thẳng, cả người cứng đờ.
Một tiếng sau bác sĩ mới ra nói với anh:
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch”.
Sự sợ hãi tột cùng trong phút chốc được giải phóng, Tề Diệu ngồi phịch xuống ghế, hai tay run run ôm lấy đầu.
Y tá đẩy vợ anh nằm trên băng ca ra, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô gầy đi trông thấy.
“Giờ tôi sẽ đưa bệnh nhân về phòng bệnh, nhưng sau khi cô ấy tỉnh thì người nhà mới được phép vào thăm. Anh Tề có thể về, tôi sẽ gọi điện thông báo sau”.
“Không. Tôi sẽ ở lại bệnh viện tới khi nào vợ tôi tỉnh lại”. Anh phải nghe được giọng nói của cô, phải biết chắc chắn một điều rằng cô không sao.
Chờ hơn ba tiếng đồng hồ thì y tá ra nói với anh Tâm Phi đã tỉnh và anh có thể vào thăm cô.
Vừa bước vào trong phòng, Tề Diệu nhìn thấy cô, ngay lập tức cảm xúc lồng ngực anh bùng lên tới mức không thở được. Hai tay anh nắm chặt lấy bàn tay đầy kim tiêm của cô.
Trình Tâm Phi nói nhỏ:
“Anh à, em xin lỗi… làm anh lo lắng…”
“Em, tim anh lúc nãy như ngừng đập. Giờ nó mới đập trở lại”.
“Diệu……”
“Hứa với anh! Cho dù có chuyện gì đi nữa, em cũng phải cố gắng sống, được không em?”. Mắt Tề Diệu hoen đỏ, nghẹn ngào nói: “Phi Phi, anh xin em đấy. Anh không thể nào mất em được”.
Nhìn bàn tay to bè của anh nắm chặt lấy tay cô run run, Trình Tâm Phi bật khóc khi cảm nhận được tình yêu sâu sắc của anh dành cho cô…
“Diệu…”
Cô cứ một mực không muốn là gánh nặng cho anh nhưng anh lại sợ mất cô. Cũng giống như tâm trạng sợ hãi của cô lúc nãy. Cô sợ, sợ không được thấy anh nữa. Rốt cuộc cô cũng đã hiểu. Miệng thì nói anh đừng quan tâm tới cô nhưng thâm tâm lại muốn dựa vào anh.
Nếu như anh không thổ lộ tình cảm với cô, nói cho cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào thì có lẽ cô đã không thể chống chọi nổi.
Nhìn chồng yêu vì mình mà khóc, cô thật sự không thể nào mở miệng nói ly hôn nữa.
Anh ấy yêu mình…
“Nếu anh mất em, anh phải làm sao?… Hic…”
Tề Diệu mất tinh thần khiến cả người anh đều run lên. Lòng Trình Tâm Phi đau nhói. Anh yêu cô nhiều như thế mà cô cứ một hai đòi ly hôn làm anh đau khổ đến thế nào. Bất giác cô nghĩ tới việc nếu cô khỏi bệnh và ra viện, cô sẽ yêu anh gấp trăm gấp ngàn lần, nhất định cô sẽ làm mọi thứ để anh được hạnh phúc.
“Phi Phi, em hãy hứa với anh! Hứa đi!”. Căn bệnh của vợ anh không phải là không thể chữa trị, nhưng anh vẫn muốn được nghe chính miệng cô nói để sự sợ hãi trong lòng anh tiêu tan.
“Dzạ… Em hứa với anh. Vì anh, không cần biết có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em sẽ cố gắng chống chọi với bệnh của em”.
Sợ sợ hãi cũng tạm giảm đi một nửa, Tề Diệu xúc động ôm chặt lấy cô:
“Anh cảm ơn em. Anh yêu em, Phi Phi”.
“Em cũng yêu anh”.
“Ừm, hai chúng ta cùng ngoắc tay”. [Bơ lượn qua: “Trẻ con thía anh chị”. Tề Diệu quát: “Đi-chỗ-khác-chơi”. Bơ: “Biến liền”)
Không ngờ anh cũng học cách ngoắc tay của con trai, nước mắt cô càng trào ra.
“Dzạ, anh và em ngoắc tay”.
Cả ngày, Tề Diệu mừng rỡ như phát điên. Anh nói to tới mức các công nhân đều mất hồn, làm ông chủ Phương tới giám sát tiến độ cũng giật mình.
“Tề Diệu, cậu sao thế?”. Ông chủ Phương vội hỏi.
Tề Diệu liền ôm cổ ông chủ Phương.
“Chú Phương, cảm ơn chú đã luôn quan tâm tới cháu. Cả đời này cháu coi chú như cha cháu”.
Thấy Tề Diệu đột nhiên ôm ông chủ Phương nên ai cũng lấy làm lạ.
“Tề Diệu, có phải bệnh viện đã thông báo tin tốt không vậy?”
Ông chủ Phương đoán việc Tề Diệu bất ngờ ôm lấy ông như thế này chắc chỉ xoay quanh việc của vợ.
Gương mặt anh không giấu được sự mừng rỡ.
“Đúng thế. Bệnh viện mới gọi điện tới thông báo cho cháu là đã tìm được ân nhân hiến tủy thích hợp với vợ cháu”
“Thật sao? Chúc mừng cậu. Chắc ông trời cảm động với tất cả những gì cậu đã làm với vợ cậu”. Chính ông còn bị làm cho cảm động nữa là ông trời.
“Cảm ơn chú”.
Công trường ai cũng lên tiếng chúc mừng. Tề Diệu cảm động trước những lời đó còn hơn với lúc đồng nghiệp chúc mừng anh thắng kiện.
“Tôi xin cảm ơn tất cả mọi người”.
“Sao cậu không tới bệnh viện ngay đi?”. Ông chủ Phương cười nhưng mắt lại hơi đỏ.
“Dzạ, cháu muốn xin phép chú cho cháu tới bệnh viện!”.
“Thằng này, xin phép gì mà xin phép. Đi đi!”
“Dzạ!”
“Nhớ sau khi vợ cậu ra viện, tôi m