80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Học Làm Ông Xã

Học Làm Ông Xã

Tác giả: Mễ Nhạc

Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015

Lượt xem: 134490

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/490 lượt.

má hồng của vợ.
“Lịch làm việc của anh ngày mai là nguyên ngày hả?”
“Đúng vậy, tới tối mới xong, có chuyện gì không em?”.
“Sau khi hoạt động của nhà trẻ kết thúc, em muốn đưa Duy Duy về nhà ba mẹ em. Ông bà rất nhớ Duy Duy, chắc sẽ ở lại ăn cơm trưa, chiều mới về”.
“Anh biết rồi. Nhờ em nói với ba mẹ thứ lỗi cho anh, lần sau nhất định anh sẽ tới thăm hai người”.
“Dzạ!”. Trình Tâm Phi mỉm cười.
Nhìn cô cười dịu dàng ngọt ngào thế kia, Tề Diệu hôn lên trán của cô, sau đó tiến xuống dưới hôn vào môi cô cuồng nhiệt say mê.
Cô thả lỏng toàn thân đón nhận nụ hôn của anh, vì trong giờ phút này, anh rất dịu dàng. Cô thật sự thích anh hôn cô… Nhưng tay anh đang sờ lung tung…
“Diệu?”. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra. Anh lại muốn cô nữa á.
Tề Diệu nhanh chóng nằm đè lên người cô. Nhìn vào đôi mắt tràn đầy dục vọng, chín xác, anh lại muốn nữa rồi. Ham muốn gì mà mãnh liệt quá khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc hồng lên. Lúc nãy rõ ràng ở trong phòng tắm đã “enter” hai lần…
“Diệu, anh không thấy mệt hả?”. Cả ngày làm việc mệt mỏi, anh không nên để mất sức lực…
Tề Diệu khẽ cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào anh.
“Em thấy sao?”.
Chạm vào anh, Trình Tâm Phi cảm nhận được cơ thể nam tính của anh đang căng lên, thật sự rất hấp dẫn, cô lại thấy ngượng.
Cô… Cô… Cô thật sự không hiểu được anh. Tại sao Tề Diệu của ngày thường và Tề Diệu lúc trên giường không cùng một người nhỉ?
Ở trên giường, anh nhiệt tình quá mức…
Hơn nữa, bởi vì anh nhiệt tình như thế, ôm cô dịu dàng ấm áp như thế, có lúc cô cảm thấy anh đang yêu cô.
Nhưng mà cô cũng biết không có khả năng đó. Từ nhỏ tới giờ, toàn là cô chủ động tìm anh còn anh chẳng lúc nào để ý tới cô.
Mà anh cũng chẳng bao giờ nói thích cô.
Đang lúc cô nghĩ ngày thường anh thế nào, trên giường lại bộc phát ham muốn rõ rệt thế thì áo ngủ đã bị cởi ra từ lúc nào.
Rồi anh cũng cởi áo ngủ ra, cô thấy ngay biểu tượng nam tính của anh đang chờ được lâm trận, miệng lưỡi cô liền khô rang. Chỉ cần anh muốn cô, cô sẽ thỏa mãn anh ngay, nhưng ngày mai cô phải tham gia hoạt động của nhà trẻ, cô sợ mình sẽ không gượng dậy được mất. “Anh, em…”
Cô định nói với ông xã yêu nếu tiếp tục làm chuyện đó thì ngày mai không thể tới nhà trẻ, anh lại đi trước cô một bước làm cả người cô tê dại mềm nhũn.
“Phi Phi…”
Anh thổi vào tai cô luồng không khí nóng hổi gọi tên cô, giọng nói trầm thấp hùng hồn kia thật sự làm người ta mê mẩn, khiêu khích cô, làm cho cô say đắm.
Cô rất thích anh gọi tên cô thân mật như vậy, giống như thích được anh hôn.
Tất nhiên cô không thể chống cự được khí lực mê người của chồng, chỉ có thể đắm chìm…






Ngồi ở phòng khách, Trình Tâm Phi vừa gấp quần áo vừa xem con vẽ. Cô nhận ra cậu con trai của cô có tài hội họa trời cho, sau này rất có thể sẽ trở thành một họa sĩ.
Ơ… Cô nhìn lướt qua, cậu nhóc đang dùng màu đỏ để tô lên cây cối.
“Duy Duy, cây màu xanh chứ con. Con thấy cái cây nào màu đỏ chưa?”
“Chưa mẹ”. Duy Duy thành thật trả lời.
“Chưa thấy cái cây nào màu đỏ thì tại sao con lại tô màu đỏ chét thế kia?”
Trình Tâm Phi dở khóc dở cười.
“Cảm ơn con. Mẹ không bị ốm đâu, chỉ hơi mệt thôi con”.
“Thật không mẹ?”
“Thật đó!”.
Tề Tuấn Duy nhìn mẹ không sao nữa, ngoan ngoãn nhặt quần áo rơi vãi trên thảm, phóng tới sô pha.
“Mẹ, mẹ ngồi nghỉ, để con giúp mẹ gấp quần áo”.
“Con làm được hả?”. Cô chưa bao giờ dạy con gấp quần áo cả.
“Con làm được. Con hay nhìn mẹ gấp”. Cậu học theo mẹ gấp gấp mấy lượt.
“Mẹ, mẹ coi nè. Con gấp quần áo được nè”.
Trình Tâm Phi suýt nữa thì bật cười, gấp quần áo gì mà mà nhồi thành một cục như nhồi bột mì, nhưng nhìn vẻ hí hửng của con, hơn nữa cậu nhóc vì sợ cô mệt nên muốn giúp cô, nên cô không muốn chọc con mà khen một câu.
“Con gấp đúng rồi đó!”. Ngoan ghê! Còn nhỏ mà đã giúp cô làm việc nhà.
“Không có gì mà con không làm được, con là siêu nhân”. Cậu nhóc vô tư cười đắc ý.
Sau đó, cô cùng con sửa sang lại quần áo.
“Duy Duy, con giúp mẹ đem quần áo vào trong phòng, rồi bỏ trong ngăn tủ nha con”. Cô sợ nếu đứng lên lại bị choáng, quần áo thế nào cũng phải xếp lại.
“Dzạ, nhưng mà con không biết bỏ quần áo chỗ nào hết mẹ”.
“Mẹ sẽ đi cùng với con, rồi chỉ cho con”.
“Dzạ!”. Tề Tuấn Duy vui vẻ gật đầu, sau đó khom người ôm chồng quần áo.
“Giờ con ôm quần áo vào trong phòng đi nè”. Duy Duy mới năm tuổi, tay nhỏ xíu nên không thể ôm hết cả chồng quần áo. Trình Tâm Phi phải chia ít ra để cậu nhóc ôm.
Có con giúp mình, cô đã nhanh chóng cất xong quần áo. Nhìn cậu nhóc giúp cô làm việc nhà, cô nhận ra Duy Duy càng ngày càng lớn phổng lên.
Điện thoại bàn reng liên hồi, cô phấn khởi đi nhanh tới. Chồng cô gọi điện về nhà, báo tối nay sẽ về trễ, nói cô đừng đợi anh.
“Em sao vậy?”
“Em làm sao?”
“Giọng em nghe lạ lắm, không có chút sức lực”.
Trình Tâm Phi không hề nghĩ rằng Tề Diệu lại có thể phát hiện ra cô không khỏe, cười nhạt.
“Em khát nướ