
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 134566
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/566 lượt.
g la hét.
Anh chưa từng để mình tủi thân như vậy, anh không cần, bởi vì anh là Lục Tình Xuyên, anh thậm chí ước gì toàn bộ mọi người trên thế giới biết, người phụ nữ anh yêu chính là Lam Vũ Khiết.
Nhưng không được, anh phải nhẫn nhịn, bởi vì anh lo lắng cho tâm tình của cô. Có thể suy ra, kết giao với người đàn ông như anh, cô cần gánh chịu rất nhiều áp lực dư luận.
Nhưng, anh thật không có biện pháp biểu hiện bình tĩnh giống như cô vậy.
Vừa nhìn thấy cô, anh luôn nhịn không được mà muốn ôm cô, hôn môi cô, nói với cô những lời giữa người yêu với nhau, kết quả vài lần không khống chế được cảm xúc, anh kiên quyết không tha, ôm cô vào trong ngực hôn đến khó mà rời nhau, kết quả của việc quên mình, chính là bị người trong công ty bắt gặp.
Cho dù cô tiếp tục đà điểu không thừa nhận, nhưng tin tức vẫn truyền khắp công ty từ trên xuống dưới.
Cô thu nụ cười lại, trở nên hơi trầm mặc.
Anh không nổi giận, chính là hi vọng cô có thể dũng cảm đối mặt với sự thật là bọn họ yêu nhau.
Ở trong lòng thở dài một hơi, anh đầu hàng. “Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, anh vẫn là anh, em cũng là em, em chỉ cần nhớ kỹ, anh yêu em là tốt rồi.”
Mím môi, cô đón nhận tầm mắt của anh. “Uh.”
Người nhát gan, từ khi nào thì Lam Vũ Khiết cô cũng trở thành người nhát gan rồi? Không phải cô rất bền gan vững chí sao?
Ngay cả Lục Tình Xuyên cũng nói, lực sinh mệnh của cô tràn đầy như con gián đánh hoài không chết, bây giờ cô đang sợ hãi cái gì?
Có phải yêu một người, sẽ bắt đầu sợ hãi mất đi hạnh phúc hay không?
“Vừa rồi đứng ở ven đường nghĩ cái gì?”
“Vừa rồi?”
“Anh từ xa đã nhìn thấy em đứng ở ven đường, một mình cười ngốc nghếch, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
“Bí mật.” Cô bướng bỉnh để một ngón tay trên môi.
Còn có thể nghĩ cái gì? Ngốc à, ngoại trừ nghĩ đến anh, còn có thể nghĩ cái gì!
Sáng sớm ngày nghỉ thứ hai, Lục Tình Xuyên không nằm nướng. Anh dậy thật sớm, cầm chìa khóa xe, anh tuấn bức người bước nhanh xuống lầu, bộ dáng sắp ra khỏi cửa.
Anh tắm rửa xong, có vẻ sảng khoái tinh thần, tinh thần phấn chấn, áo ngoài có cổ (cái cổ áo giống áo sơ mi), đeo vòng cổ bạc cá tính, phối hợp cùng trang phục màu đen bình thường của anh, vô cùng thu hút, vừa thấy liền biết đã sửa soạn tỉ mỉ.
“Cha, sớm! Mẹ, sớm!” Anh vung vẩy cái chìa khóa trong tay, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn liền vội vàng ra cửa.
“Sớm như vậy đã muốn ra ngoài?” Mẹ Lục Tình Xuyên đặt câu hỏi, “Bữa sáng cũng còn chưa ăn nữa?”
“Không ăn, con sợ không kịp.”
Thời gian này Lục Tình Xuyên thật sự bất thường.
Trong ấn tượng, anh luôn bày ra gương mặt thối hoắc, sắc mặt khi nói chuyện cũng không chút thay đổi, gần đây lại đổi tính. Cả ngày mặt mày hớn hở vui vẻ, hưng trí bừng bừng, chủ động chọc mọi người vui vẻ, đừng nói người nhà cảm thấy quái, ngay cả đám người hầu cũng phát hiện anh thay đổi.
Từ sau khi Lục Tình Xuyên đi làm, bởi vì toàn bộ tâm lực đều đặt vào công việc, hai ba ngày thức đêm, lơi lỏng là chuyện bình thường, dù sao ngày nghỉ vừa đến, chỉ cần ngủ nhiều một chút, tinh thần cũng đã bổ sung trở lại.
Nhưng lúc này, thói quen ngủ bù cũng thay đổi.
Bất kể thức đêm bận rộn thế nào, ngày nghỉ vốn là dùng để ngủ bù, anh lại đúng sáu giờ liền rời giường rửa mặt chải đầu, tiếp theo ra cửa. Rõ ràng là sáng sớm liền bước ra cửa nhà, lại luôn đến nửa đêm mới trở về, có đôi khi căn bản không trở về, gọi điện nói là mệt mỏi, ngủ lại nhà trọ trong nội thành, ngày hôm sau cũng đến khi trời tối mới bước vào cửa nhà.
Không có nghe nói đi PUB tiêu xài vui đùa, khi làm việc cũng rất tận tâm tận lực, có sự thay đổi như vậy, ngoại trừ tình yêu, mọi người thật sự nghĩ không ra lý do khác.
“Tình Xuyên, gần đây con rất khác nha, có phải yêu đương rồi hay không?” Lục Chí Vĩ xem báo sáng, giống như vui đùa tùy ý hỏi.
“Đúng vậy, là yêu đương.” Lục Tình Xuyên không chút nghĩ ngợi thừa nhận.
Quả nhiên, vợ chồng Lục gia lập tức di động tầm mắt khỏi đống sách báo tạp chí, vạn phần thận trọng quăng về hướng con trai.
“Là ai? Thiên kim nhà ai?” Lục mẫu thiếu kiên nhẫn hỏi.
Lục Tình Xuyên cười thần bí, “Không vội, tiệc sinh nhật bà nội, con sẽ dẫn cô ấy đến gặp mặt với mọi người, đến lúc đó ba mẹ sẽ biết.”
Việc này không phải là nhỏ. Con trai chủ động muốn dẫn đối phương tham dự loại tiệc có ý nghĩa tượng trưng cho cả gia tộc này, điều này đại biểu anh thực sự thích đối phương, hơn nữa còn có ý kết hôn.
“Con đi nha, bye bye.” Không rảnh trông nom ba mẹ đang nghẹn họng nhìn mình trân trối, Lục Tình Xuyên vui vẻ ngồi lên xe, đi ra cửa.
Con trai đi rồi, vợ chồng Lục gia có vẻ vừa mừng vừa sợ.
“Ông ơi, con trai hiển nhiên là có ý kết hôn, không được bao lâu, chúng ta sẽ làm ông bà nội. Bất quá, cũng không biết là thiên kim nhà ai?”
“Tôi ở công ty có nghe được một ít tin đồn.” Lục Chí Vĩ hiển nhiên không chờ mong giống vợ mình.
“Tin đồn gì?”
“Con trai bảo bối của bà đi lại thân mật với một nhân viên mới, tin tức yêu đương truyền bay đầy trời, tôi cũng không biết đã bị nhân viên ở dưới