80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Lên Đôi Môi Em

Hôn Lên Đôi Môi Em

Tác giả: Chinsu_tamthaitu

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 1341337

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1337 lượt.

ông có nét dễ thương nhưng rất phong trần quyến rũ.
Ông nghe nói cháu có thai bốn tháng rồi phải không? – Ông đột ngột hỏi khiến Bạch Khiết bất ngờ. Cô khẽ cắn môi không nói gì.
- Phải! – Anh đỡ lời cho cô.
- Sao không báo cho ông một tiếng? – Ông có vẻ không hài lòng.
- Hì hì, thôi mà, lẽ nào ông nội lại giận cháu?
- Hai đứa thật là, đáng lẽ phải báo với ông một tiếng chứ! – Ông trách.
- Vâng, vậy thì ông đóng dấu cho chúng cháu đi, gớm rõ… hề hề, mà chẳng phải ông thích có cháu lắm hay sao? Ôi dào, suốt ngày giục anh Hai và chị dâu cho ông bồng chắt, bây giờ cháu cho ông toại nguyện trước, đã không cảm ơn thì thôi…
- Cái thằng này, chắc ông lấy chổi quét mày ra quá! – Ông mắng nhưng mặt lại nở nụ cười.
Đoạn ông nắm tay Bạch Khiết.
- Vậy hai đứa cưới nhau càng sớm càng tốt rồi sinh chắt cho ông nhé!
- Vâng… - Bạch Khiết hơi cúi đầu cố mỉm cười.
- Vậy hai đứa về đi, Kỳ, nhớ chăm cháu dâu cho cẩn thận đấy! Mày mà ham chơi là chết với ông!
- Vâng!!!!!!!!
Anh dài giọng rồi kéo tay cô đứng dậy chào ông ra về. Ông nội tiễn hai người ra tận cửa, dường như ông rất vui khi biết cô có thai.
Lúc ngồi trên xe, cô có vẻ không vui.
- Anh nói với ông là em có thai à?
- Ừ, nếu không ông lại bảo “Hai đứa cứ tìm hiểu nhau đi đã”…
Cô không nói gì. Bàn tay anh nhẹ nắm lấy tay cô.
- Nghĩ nhiều làm gì?
Cách sau đó mấy ngày, vào một buổi chiều, anh đưa cô về rồi lái xe đi. Bạch Khiết đứng lặng hồi lâu rồi quay người bước lên nhà.
- Khiết!
Cái giọng nói mà cô căm ghét nhất bỗng vang lên sau lưng cô. Cô cau mày quay lại thì thấy Vương Lâm, chắc anh đợi cô lâu lắm rồi.
- Có chuyện gì? – Cô hỏi lạnh tanh.
- Mình gặp nhau một lát đi được không? – Anh chỉ tay sang quán café phía bên đường.
Cô nhìn anh thoáng ngại ngần rồi gật đầu.






Vẫn như mọi khi, anh vào trước và kéo ghế cho cô ngồi, Bạch Khiết ngồi xuống.
- Em có muốn uống gì không?
- Không, cảm ơn. – Cô nhẹ nhàng nói. – Bây giờ quản lí Vương có gì thì cứ nói đi.
- Được, nếu em thích thì anh sẽ hỏi thẳng. – Vương Lâm nhìn cô bằng ánh mắt rất đáng sợ.
Bạch Khiết cười nhạt, cố xoa dịu nỗi bất an trong lòng.
- Chuyện em có thai… có thật nó là con cửa Triệu Thiên Kỳ không?
Chiếc xe từ đằng xa đang lao tới không thắng kịp, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả người cô bị hất bắn lên vệ đường.
- Chết rôi!
- Trời ơi…
Đó là âm thanh cuối cùng mà cô nghe trước khi mọi thứ mờ mịt trong bóng tối.
Người lái xe hốt hoảng lao xuống xe chạy lại xem cô thế nào.
- Mau, mau gọi cấp cứu!
Ông ta cuống cuồng gào lên. Toàn thân cô đầy máu, ông ta đâm chết cô rôi! Đó là một buổi chiều rất đẹp, những tia nắng cuối cùng cố bám lấy mặt đường, tạo nên một thứ ánh sáng đo đỏ trong trẻo.
Cô bắt đầu nghe thấy những tiếng khóc, những tiếng khóc từ xa xăm vọng lại, lúc đầu chỉ như gió thổi trong những hành lang trống, nhưng rồi tiếng khóc ấy rõ dần. Lúc đầu tiếng khóc còn kìm nén như tiếng rên rỉ, nhưng sau đó tất cả vỡ òa ra, không phải là khóc, mà là gào thét, là rú lên trong nỗi đau đớn, đau như cào xé tim gan, đau như bị căt stừng miếng da miếng thịt, đau như ai đó cướp đi một phần máu thịt của mình.
Cô lại mơ về giấc mơ màu trắng, người đàn bà áo trắng đang ngồi khóc, đó chính là cô, là bản ngã yếu đuối của cô.
Cô cũng cảm thấy đau đớn trong lòng, cũng gục xuống khóc.
Cô muốn rời bỏ tất cả những mệt mỏi, cô đau đớn lắm rồi. Cô muốn được giải thoát…
Khi nghe tin cô bị tai nạn, Thiên Kỳ đã bần thần một lúc rồi rồi mới lao ra khỏi nhà và phóng xe đi.
Lòng anh nóng như lửa dốt, chỉ hận không thể có mặt cạnh cô ngay lúc này! Có lẽ cô đang đau lắm, cả đời cô đã chịu nhiều khổ sở, vậy mà anh cũng không thể mang đến cho cô một chút niềm an ủi nào…
Lúc tới bệnh viện, anh vội vã lao tới phòng cấp cứu. Y tá vội vàng cản anh lại.
-Vợ tôi bị tai nạn, cô ấy tên là Bạch Khiết! – Anh hấp tấp nói.
-Bạch Khiết… - Người y tá lật sổ rồi nói. – Cô ấy trong kia, mời anh theo tôi.
Cô nằm trên giường bênh mặc bộ đồ trắng, toàn thân lằng nhằng dây nhợ.
Anh ngây ra, cảm giác như đó chỉ là một giấc mơ…
Anh chầm chậm tiến tới gần giường bệnh và nắm lấy tay cô, tay cô lạnh ngắt, làn da trắng xanh không một chút sức sống. Cô nằm yên lặng… rất yên lạng, nếu như chiếc máy đo nhịp tim không liên tục hằn lên những đường sóng yếu ớt, có lẽ người ta nghĩ cô đã chết.
Anh vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô, từ từ quỳ xuống và áp tay cô vào mặt mình.
-Em tỉnh dậy đi…
Anh nói rất khẽ, giống như gió thoảng.
Cô không trả lời anh, chỉ vừa nãy cô còn mỉm cười với anh, còn nhìn anh, còn nắm tay anh cơ mà?
Anh im lặng, nỗi đau đớn như con rắn độc len lỏi vào tim anh, càng lúc càng cắn xé đau đớn. Sao cô không mở mắt ra nhìn anh? Chỉ một lần thôi cũng được, chỉ cần cô chịu mở mắt ra nhìn anh một lần là đủ. Nhưng dường như điều đó lúc này là quá xa xỉ, anh rất sợ sẽ mất cô. Nếu như đây không phải là phòng cấp cứu, có lẽ anh đã lay cô dậy, đã gào