Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Tác giả: Băng Lan Tuyết Tử

Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015

Lượt xem: 134348

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/348 lượt.

ược một đứa con gái như cô, nếu có nó có thể tồn tại được bao lâu.
Bởi vì cô và Thiên Vũ đồng cảm cho nhau mới có thể giống như ngày hôm nay. Cô chấp nhận một hồn ma, anh chấp nhận một cô gái có quá khứ đen tối. Giống như một vụ trao đổi có cho có nhận nhưng ai nói như vậy không thể yêu nhau. Khó đoán nhất vẫn là một chữ "tình".
"Tôi nói rồi đó là do cảm giác, bởi vì cậu không cho tôi cảm giác đó nên tôi không thể nói với cậu. Dương Huy đừng dây dưa nữa không tốt cho cả tôi lẫn cậu. Chuyện camera ngày hôm nay tôi bỏ qua mong cậu đừng can dự vào cuộc sống riêng tư của tôi thêm một lần nào nữa, nếu có lần sau tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Cậu về đi."
Cô đã làm tổn thương mọt người yêu cô, đối với việc này cô chỉ có thể xin lỗi.
"Đan Tâm đã có ai từng nói với cậu điều này chưa, cậu .........rất vô tình."
Vô tình.....vô tình, như vậy không tốt sao. Đối với Dương Huy lúc này là tàn những nhưng đau ít còn hơn đau nhiều, đau dài không bằng đau ngắn. Sau này có khi cậu phải cảm ơn sự vô tình của tôi ngày hôm nay cũng không chừng.
Dương Huy ta chìa khóa vào xe bắn tốc độ nhanh nhất chạy trên đường. Gió lạnh buốt táp vào mặt đay rát, tê tái. Liệu có thể buông tay dễ dàng như vậy không?
Ngoài trời mây trắng trôi bồng bềnh, tâm tư trôi dạt theo từng đám mây.
"Anh suy nghĩ gì mà tập trung vậy?"
"Có phải anh quá ích kỉ hay không? Vẫn biết không thể cho em tương lai nhưng vẫn cố giữ em lại. Em yêu Dương Huy có lẽ tốt hơn nhiều, ít ra cậu ta có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh em còn anh dù ở bên cạnh em hai tư giờ vẫn không ai biết."
"Mình em biết là được rồi, nếu anh mà cứ suy nghĩ vẫn vơ như vậy, lo em không có tương lai thì buông........."
Đan Tâm còn chưa nói hết Lâm Thiên Vũ đã nhảy vào họng.
"Em mơ đi trừ phi anh chết."
Đối với cô hắn không chỉ có yêu mà còn có cả chấp niệm, đã quá sâu không tài nào buôn ra được nữa rồi.
"Anh là hồn ma còn chết được à chỉ có thể thăng thành Tiên thôi nhưng mà.............."
Đan Tâm kéo dài giọng nói nhìn Lâm Thiên Vũ đầy nghiền ngẫm.
"Nhưng mà sao, hử?"
"Nhìn anh đầy mùi phong trần thế này liệu có thành Tiên được không, em sợ cả yêu quái anh cũng không làm được. Thôi vậy hay là anh cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh em thôi."
Ngoan ngoãn, em ngày càng to gan rồi. Hơi thở nguy hiểm lan tràn khắp nơi, nheo mắt nhìn Đan Tâm chỉ cần cô nói ra thêm từ nào nữa hắn sẽ làm thịt cô ngay tức khắc cho cô biết thế nào là mùi vị phong trần.
Ý thức được nguy hiểm đang tới gần Đan Tâm thông minh vớt vát lại tình thế đang bất lợi cho mình.
"Không được tức giận sẽ xấu lắm đấy, anh ích kỉ em vô tình chúng ta chẳng phải là một đôi trời sinh hay sao."
Lâm Thiên Vũ lấy tay nhéo mũi Đan Tâm, vì câu nói này anh tha cho em đấy.






Sóng biển vỗ rì rào mang theo hơi muối phả vào mặt mặn chát, hoàng hôn dần buông xuống, ánh mặt trời đỏ rực ở đường chân trời nhuộm cho mặt nước mênh mông thêm phần huyền bí, tĩnh lặng.
Đan Tâm và Thạch Thảo ngồi trên cát nhặt vỏ sò xếp thành nhũng hình thù quái dị, vừa làm vừa buôn chuyện bà tám. Hùng và Dương Huy bị hai cô biến thành ôsin chạy lui chạy tới đi mua đồ ăn vặt, Lâm Thiên Vũ thoải mái ngồi trên bãi đá ngắm hoàng hôn đôi lúc liếc nhìn xem thử Đan Tâm đang làm gì. Một buổi chiều cuối năm thật yên bình, 26 Tết sắc xuân đã lan tràn khắp nơi.
Cái gọi là ông trời thích trêu ngươi một chút cũng không sai, không khí yên bình vậy mà lại có một giọng nói chanh chua phá vỡ.
"Chậc....chậc, đúng là oan gia ngõ hẹp không ngờ đi đến đây mà vẫn gặp được chị."
Bàn tay đang nhặt vỏ sò của Đan Tâm cứng ngắc, tại sao cô nhóc này lại ở đầy? không sai, chính là oan gia ngõ hẹp, điều gì đến cuối cùng cũng không thể né tránh nữa. Bí mật mà cô giấu suốt ba năm nay có thể không còn là bí mật.
"Kim Ngọc, lâu quá không gặp, nhờ đôi dày cao gót mười lăm phân cô cao lên không ít nhỉ."
Kim Ngọc đen mặt, tức tối nhìn Đan Tâm như muốn ăn tươi nuốt sống. cố găn đè nén nặn ra nụ cười vờ như chưa nghe thấy gì.
"Suýt nữa tôi không nhận ra chị."
Cô cũng chẳng lấy làm lạ, những người quen biết Đan Tâm trước đây thấy như vậy là chuyện bình thường.
"Tại sao cô lại ở đây?"
"Tôi ra đây đón Tết cùng gia đình..... Quân."
Ba chữ gia đình Quân như bom nguyên tử dội thẳng vào đầu Đan Tâm, ra đây đón Tết sao không nói với cô tiếng nào.
Mặt Đan Tâm hơi tái, bàn tay nắm chặt. Lâm Thiên Vũ đứng bên cạnh lo lắng hỏi.
"Em sao vậy, không khỏe chỗ nào?"
Đan Tâm lắc đầu tỏ ý không sao, anh không cần lo. Ra đây đón Tết đồng nghĩa với việc cô phải sống chung nhà với người cô không muốn nhìn thấy mặt.
"Chị có vẻ không được vui. À.... làm sao mà vui được khi tôi cùng Quân vui vẻ bên nhau, ba năm nay có lẽ Quân đã quên mất chị là ai rồi."
Thạch Thảo bừng tỉnh đại ngộ thì ra đây là cô gái theo đuổi Đăng Quân. Cô gái này chanh chua như vậy là vẫn nghĩ Đan Tâm là bạn gái Đăng Quân. Tình địch chính là ý này đây mà.
Kim Ngọc nhìn thoáng qua á


Insane