
Tác giả: Băng Lan Tuyết Tử
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 134353
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/353 lượt.
ra thì dài nhưng cậu ta từng là đối thủ của tớ."
Âu Dương Thiếu Phong gọi phục vụ dọn đồ ăn trên bàn ra, cần phải hỏi rõ một chút.
"Sao cậu lại quen được cô gái đó?"
Dương Thừa Văn cũng không có ý dấu.
"Chuyện là thế này..."
Tháng trước hắn rủ hai tên tiểu tử này đi leo núi nhưng một tên thì ở Dark night tên còn lại viện cớ này nọ không đi được thế là hắn đi một mình. Cứ nghĩ mình leo lên đỉnh trước tiên nào ngờ đã có người nhanh hơn hắn hơn nữa còn là một cô gái.
Thạch Thảo bận rộn chụp lại bình minh, mấy hôm nay mệt đến nỗi ăn cũng không có sức vậy mà sáng nay điên khùng thế nào dậy sớm đi leo núi đôi lúc cô cũng không hiểu nổi bản thân mình.
Dương Thừa Văn khẽ ho hai tiếng làm giáng đoạn công việc chụp ảnh của Thạch Thảo.
Thạch Thảo quay lại trợn tròn mắt, má ơi người đẹp ở đau chui ra vậy nè. Sau bao nhiêu năm cấp độ mê trai đẹp của Thạch Thảo chỉ có tăng không có giảm.
Dương Thừa Văn thật không ngờ câu đầu tiên mà Thạch Thảo nói với mình là câu này.
"Woa... mĩ nhân."
Lập tức tận dựng cơ hội chụp ảnh người đẹp.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Dương Thừa Văn chính là cô gái này quá hồn nhiên và rất....
"Mê trai."
Thạch Thảo không những không đỏ mặt ngượng ngừng mà còn vỗ ngực tự hào.
"Mê trai thì đã làm sao mê trai không phải là cái tội, cái tội duy nhất là không có trai đẹp để mê. Anh nên cảm thấy may mắn khi mình là trai đẹp."
Dương Thừa Văn thật sự muốn bổ não cô gái đứng trước mặt ra xem thử cô gái này đang nghĩ cái gì khi nói ra những lời này, thật không hiểu nổi.
"Cô có thể không nhìn tôi nữa được không."
"Ở đây ngoài tôi ra chỉ có anh không nhìn anh thì tôi nhìn ai hơn nữa có trai đẹp mà không nhìn là lãng phí tài nguyên quốc gia."
Dương Thừa Văn không biết là mình nên khóc hay nên cười, lúc sáng khi bước ra khỏi nhà hắn đã bước chân nào trước.
Sau đó cứ như định mệnh hắn đi đâu cũng gặp cô gái "mê trai" này cho đến một ngày hắn nhìn thấy cô khóc hắn mới biết thế nào là rung đông trong đau lòng.
Âu Dương Thiếu Phong cười không nhịn được, Dương Thừa Văn cậu cũng có ngày hôm nay. Xem ra chỉ có cô gái này mới có thể lột bỏ được cái vỏ bọc thanh cao của cậu, hắn thật sự rất muốn biết một Dương Thừa Văn cầm thú trông như thế nào.
Thạch Thảo giống Đan Tâm ở chỗ đều là sắc nữ chính hiệu mà vẻ ngoài lại giống con nai vàng ngơ ngác nên đôi lúc Lâm Thiên Vũ cũng tưởng mình nghĩ oan cho hai cô gái này.
"Có chuyện này có lẽ cậu nên biết."
"Chuyện gì?"
"Năm Thạch Thảo 18 tuổi có yêu một người bạn trai cùng lớp tên Hùng, được khoảng hơn một năm thì chia tay nhưng hình như Thạch Thảo bị tổn thương quá sâu nên mấy năm nay không hề yêu ai nếu cậu muốn theo đuổi Thạch Thảo thì tốt nhất hãy làm cho cô ấy mở lòng với cậu nếu cậu bắt ép thì chỉ làm Thạch Thảo thêm ghét cậu."
"Sao cậu biết chuyện đó?"
"Thư kí Trần nói chuyện với Thạch Thảo tớ tình cờ nghe thấy."
Bị tổn thương, một người hồn nhiên như vậy là ai đã làm ra chuyện đó. Hắn không phải kẻ ngốc hắn biết làm thế nào để Thạch Thảo yêu hắn.
Đan Tâm ngỡ ngàng nhìn cảnh vật xung quanh, dùng một từ thì nói là đẹp hai từ là quá đẹp nơi này y như cung điện của nữ hoàng Anh vậy vừa hiện đại vừa cổ kính.
"Tỉnh lại chưa?"
Thạch Thảo huơ tay trước mặt Đan Tâm có cần quá đáng thế không làm như chưa đến những nơi như thế này bao giờ. Không phải là đã từng tới biệt thự Lâm gia với tư cách là thư kí của phó tổng rồi sao.
"Thạch Thảo bà bây giờ biến thành công chúa rồi."
Thì ra có ngày cô có thể dặt chân vào nơi được mệnh danh là khu biệt thự đẹp nhất Trung Quốc, biệt thự sương mù. Nơi này mùa đông được một lớp sương mà bao phủ như lạc vào thế giới thần tiên cho nên nó mới có tên là sương mù.
Không khí bỗng chốc đi xuống Thạch Thảo nhảy vào cứu nguy.
"Ông ngoại con đưa Đan Tâm ra vườn hoa được không?"
"Ừ, đi đi."
Bạt ngàn một màu cúc tím hương hoa phiêu lãng khắp nơi.
"Bà ngoại tớ rất thích cúc tím nên sau khi bà mất ông ngoại vẫn giữ vườn hoa này."
Đó cũng là lí do vì sao mẹ đặt tên cô là Thạch Thảo. Thạch Thảo chính là cúc tím.
"Không phải ông ngoại bà không thích bà sao?"
"Đó là nhờ khổ nhục kế của tớ và Dương Huy, nếu không nhờ ông anh trai từ trên trời rơi xuống này không biết đến khi nào tớ mới được gặp mẹ. Hơn nữa ông ngoại thương mẹ nhất, tớ lại đáng yêu như thế này làm gì có chuyện ông ngoại không thích tớ."
Cuối cùng sóng gió cũng qua cô có thêm một ông ngoại, một ông anh họ đẹp trai lần này cô lời to.
"Vậy là từ nay bà đến đay sống?"
"Tớ chỉ ở lại đây mấy ngày thôi."
"Chuyện của mẹ bà giải quyết xong rồi đến khi nào mới chịu giải quyết chuyện của bà?"
"Chuyện...chuyện gì của tớ."
Lại giả ngốc nữa rồi.
"Bà không yêu ai nữa thật hả?"
"Bà làm như muốn là được ấy, làm gì có ai muốn rước tớ."
"Dương Thừa Văn thì sao? Ngoại hình, nhân cách, gia cảnh đều không kém gì ai quan trọng nhất là anh ta thích bà."
Chuyện đó cô biết, Dương Thừa Văn cũng đã nói