Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Mê Liền Cưới

Hôn Mê Liền Cưới

Tác giả: Kagen no Ju

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 1341116

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1116 lượt.

Hiệp hội yêu bề ngoài
Có một loại người, anh ta (hay cô ta ) có vẻ ngoài xuất chúng, dùng những từ ngữ như đẹp trai hay xinh gái này chỉ là nông cạn khi hình dung bọn họ, quả thực chính là phí của trời. Một người có thể rất tuấn tú hoặc rất đẹp, nhưng anh ta (cô ta) không có có đức tính kiên nhẫn thì được liệt vào nhóm nguy hiểm, cũng chính là loại người này, nhưng vừa xinh đẹp, quyến rũ, nếu lại có được nhân phẩm và nội hàm tốt đẹp, chúng tôi yêu mến gọi bọn họ là cực phẩm.
Còn có một loại người, anh ta (cô ta) vô luận là vẻ ngoài hay là tài hoa đều rất bình thường. Thượng Đế thật công bằng, cho một người vẻ ngoài xuất chúng lại chưa hẳn đồng thời cho anh ta (cô ta) tài hoa xuất sắc, ngược lại, người có tài hoa xuất sắc lại chưa hẳn đồng thời có được vẻ ngoài xuất chúng. Mà loại người bị Thượng Đế bỏ qua, vừa không thấy vẻ ngoài xuất chúng cũng không có tài hoa nổi trội gì, tất cả đều bình thường như vậy, loại người đó có lẽ sẽ bị xem nhẹ, nhưng tuyệt đối không phải là không bị chú ý. Tóm lại loại người này chính là một loại tồn tại kỳ quái như vậy. Vì vậy, tôi gọi loại người này là người bình thường.
Tôi, Diệp Nhã, tiêu chuẩn dưới 80, không lớn không nhỏ, tròn 24 xuân xanh.
Từ nhỏ đã không có ước vọng và hoài bão to lớn gì, cho nên khi trưởng thành tự nhiên cũng sẽ không có cái gọi là hùng tâm tráng chí. Bình an trải qua thời học sinh, cuối cùng nhờ quan hệ của mẹ già, có được một việc làm chín-đến-năm ổn định. Cá nhân tôi luôn hướng tới cuộc sống yên tĩnh, nhưng các bạn tốt của tôi tựa hồ rất hoan hỉ mang việc phá vỡ loại bình yên này làm niềm vui.
Tôi chính là loại người bình thường kia, nghĩa là trong đám người sẽ bị bỏ qua nhưng không có nghĩa không được đếm xỉa tới. Thân cao 1m62 phối hợp 60 kg thể trọng, nói cho cho dễ nghe là tròn trịa; đôi mắt vốn đã không lớn lại cố tình là mắt một mí, hơn nữa nhờ cận thị 6 độ, tôi được xếp là một thành viên của tổ chức kính mắt trực thuộc bộ văn hoá; tôi yêu nhất miệng của mình, khéo léo đáng yêu, nhưng mà hàm răng vốn chẳng hoàn mỹ, cố tình còn cho tôi cái răng khểnh, vị trí là ngay bên cạnh răng cửa, thật muốn mạng người mà, chỉ cần cười, cái răng dã man kia tỷ lệ xuất hiện cơ hồ là trăm phần trăm, được rồi, kỳ thật nhìn kỹ cũng rất là đáng yêu . . . . . .
Là một người bình thường, cùng lắm sẽ lại trở thành một thành viên bình thường. Hiệp hội yêu bề ngoài, tên sao nghĩa vậy, chính là nhìn người trước hết phải xem vẻ ngoài.
Tôi, một thành viên của hiệp hội yêu bề ngoài, ngày bình thường hứng thú lớn nhất chính là thưởng thức soái ca mỹ nữ, vì sao chỉ là thưởng thức, đương nhiên là bởi vì càng là không chiếm được, mới có thể càng quý trọng. Hơn nữa, bản thân là chòm song tử, tôi có một tật xấu xí là chỉ sốt 3 phút, mặc kệ chuyện hay vật tốt đẹp cỡ nào, một khi đối với nó mất đi hứng thú và nhiệt tình, sẽ thật lâu thật lâu mới có thể đối với nó dấy lên hứng thú trở lại.
Ngày đầu tuần, tôi theo thói quen đúng 7:20 sáng đón xe bus tốc hành đến công ty đi làm, tuy trong xe bus rất đông, nhưng lạc thú cũng nhiều hơn.
Đầu tiên là do anh chàng tài xế xe bus này, anh ấy là công thần lớn nhất giúp tôi trong hai năm qua có thể đúng giờ đón xe, đi làm chưa từng muộn. Anh chừng ba mươi tuổi, bất luận là vẻ ngoài hay là dáng người, tuyệt đối là chất liệu đẹp mắt, đáng tiếc người này lúc nào cũng trưng ra một khuôn mặt tuấn tú yêu lãnh, đúng là hình tượng lãnh khốc nam nhân tiêu chuẩn nha. Có lẽ chính vì loại khí chất lạnh lùng của này của anh ấy, hấp dẫn được rất nhiều nữ hành khách. Từ bà cố nội tám mươi tuổi, cho tới tiểu cô nương ba tuổi, chỉ cần là anh trực ban, trên xe luôn chật ních, đương nhiên, kỹ thuật lái xe của anh cũng là hạng nhất.
Nói thực, lúc đầu tôi cũng bị hấp dẫn một thời gian ngắn, bởi vì dù thế nào tôi cũng thuộc hiệp hội yêu bề ngoài a, làm sao có thể buông tha cơ hội tốt ngắm trai đẹp như vậy? Nhưng cũng thời điểm miễn dịch cũng đến, dù gì ngoại trừ Chủ nhật mỗi ngày đều ngồi xe của anh, cho dù không ngán, cũng mất cảm giác thôi.
Là một hành khách ngoan ngoãn, tôi mỗi lần lên xe đều chào hỏi anh, tuy nhiên anh ấy mỗi lần đều gật đầu ra hiệu, nhưng chưa có ngày nào nói chuyện cùng. Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, nhờ tôi đây hai năm kiên trì không ngừng, hôm nay chúng tôi rốt cục có tiến thêm một bước khai thông.
"Chào buổi sáng! Anh tài xế !" Tôi vừa lên xe liền ngoác miệng cười rõ tươi biểu lộ tinh thần no đủ.
"Chào buổi sáng." Một cái giọng nam siêu cấp điện giật sau đó vang lên.
Ế. . . . . . Là tôi nghe nhầm sao? Tại sao có thể có người trả lời tôi.
Tôi có chút hoảng sợ nhìn anh ấy, mơ hồ hỏi: "Vừa rối là anh đang nói chuyện hả?"
Đừng nói với tôi là không phải nha, giờ trong xe ngoại trừ một nữ sinh, tôi cùng anh ba người, hai nữ một nam, nếu như không phải lời nói của anh ấy, làm sao có thể xuất hiện giọng nam thứ hai? Tối hôm qua vừa xem hết tập hai《 Khu Ma Nhân 》( trừ ma), đừng hù tôi nhé, biểu tình này làm tôi sợ đó!
Anh nhìn tôi liếc, nói: "Nói nhảm, không phải tôi thì là


Polaroid