
Tác giả: Kagen no Ju
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 1341158
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1158 lượt.
bá đạo, quyết đoán, nhanh nhẹn, ưu nhã như thế. . . . . . Làm cho tôi thật sự là trăm lần xem cũng không chán. Tôi vô cùng cẩn thận ở xa xa nhìn lén, nhưng vẫn bị nàng phát hiện.
Vốn tưởng rằng sẽ đổi lấy một trận quyền đấm cước đá hoặc một bài quở trách, ai ngờ đâu nàng lại ôm tôi và lẩm bẩm không cần phải đi.
Vì vậy, tại nước Pháp, chúng tôi đã chính thức kết hợp làm một. Cảm giác thỏa mãn của thể xác và tinh thần hợp nhất tôi chưa từng có trải nghiệm qua bao giờ, tuy nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi, nhưng là người cuối cùng của tôi, tôi tin chắc như thế.
Trở thành người phụ nữ của tôi rồi nàng vẫn như trước đây, đối với tôi ôn hoà, nhưng là đã thành thói quen chúng tôi tay chân làm một số động tác mập mờ, với tôi mà nói, như vậy là đủ rồi, bởi vì nàng không phải người lúc nào trên miệng cũng nói lời yêu, từ yêu thần thánh này để mình tôi nói đủ cho hai người là được rồi.
Chúng tôi cùng nhau từ nước Pháp trở về, sau khi về nước rõ ràng nhận được tin tốt là Diệp Nhã mang thai. Mặc kệ như thế nào, Diệp Nhã không chỉ là vợ yêu của thằng bạn nối khố mà còn là bà mối của tôi. Thực thay cô ấy cảm thấy vui vẻ.
Thời gian trôi qua như thế, không bao lâu sau, tiểu bảo bối của Diệp Nhã được sinh rồi, tôi thích nó vô cùng.
Nhớ đến lúc ấy Diệp Nhã hỏi tôi, nhìn anh rất thích thằng bé nha, nhưng mà Mạc Tuyên nói nàng không muốn kết hôn cũng chẳng muốn sinh con, chẳng lẽ anh không thấy hối tiếc sao?
Mặc dù sẽ cảm thấy đáng tiếc và tiếc nuối, nhưng tôi càng mong muốn cuộc sống hai người vui vẻ hạnh phúc, không kết hôn hay không có con cũng không sao.
Mạc Tuyên, cho dù em yêu anh không sâu đậm như anh em, anh sẽ yêu bù phần còn lại cho em, tin anh, anh sẽ yêu em, kiên trì yêu đến khi nào không tồn tại kiếp sau nữa mới thôi (= 4ever after).
Biết tôi vì sao lại yêu Hoa hồng có gai không?
Bởi vì nàng là Hoa hồng có gai chỉ thuộc về mình tôi thôi.
Hồi ức của Cao Phàm ( phiên ngoại )
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, bất giác, tôi cùng với vợ yêu Diệp Nhã kết hôn đã gần 25 năm.
Hôm nay chúng tôi đã không còn trẻ trung sống động như trước nữa, mà đang đi vào tuổi trung niên. Nhưng mặc dù như thế, tình cảm và sự say mê của tôi đối với cô ấy lại thủy chung như một, cũng có nhiều trở ngại, mà cô ấy và tôi rất giống nhau
Gần đây cô ấy rất thích hỏi tôi về năm đó, khi còn bé kia đoạn hai chúng tôi lần đầu tiên gặp gỡ "Không cẩn thận" bị cô ấy quên mất. Thật ra thì tôi biết, sở dĩ cô ấy hỏi như thế, nhưng thật ra là muốn quanh co lòng vòng để biết từ lúc nào mà không cẩn thận tiếp cận tôi, cũng để cho tôi một người cực phẩm thế gian này hiếm gặp cam nguyện chỉ để ý một mình cô ấy, chỉ chờ đợi mình cô ấy, chỉ thích mình cô ấy, thậm chí còn cẩn thận soạn ra một bản hợp đồng hôn nhân có dụng ý khác.
Tôi dĩ nhiên không muốn dễ dàng nói cho cô ấy biết, cho nên mỗi lần đều cười giả lả cho qua, cô ấy đương nhiên là không phục, kết quả là cô ấy luôn leo lên đùi tôi làm bộ muốn nhéo tôi cho hả giận, đúng vậy giống như bây giờ, vẻ mặt và cử chỉ kia rất là đáng yêu, làm sao tôi không thương được chứ.
Đi theo bà ngoại ở mấy ngày, tôi đã hoàn toàn yêu nơi này, ngoài không khí, còn có cô bé ấy.
Ngày hôm đó, từ bên ngoài trở về vừa định mở cửa vào nhà, tôi đây đột nhiên nghe một tiếng gọi non nớt.
"Ca ca, anh chơi với em nhé!"
Tôi quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, lại là một bé gái nhỏ chừng 6 tuổi. Cô ấy thắt hai bím tóc, gương mặt hồng hào, vóc người tròn trịa, rất là đáng yêu, giờ phút này vẻ mặt đang mong đợi câu đồng ý của tôi.
Có lẽ là không kịp đợi câu trả lời, cô bé nho nhỏ nhảy một tới trước mặt tôi, không nói lời nào kéo tay tôi, cười đến rất vui vẻ nói: "Em tên là Diệp Nhã, năm nay 6 tuổi nha, em dẫn anh đi chơi nghen! Chúng ta cùng nhau chơi đùa!"
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của cô bé lôi kéo tay tôi, lòng bàn tay nong nóng truyền một đường ấm áp đến tận sâu trong tim tôi, vì vậy, tôi bị một cô nhóc mới 6 tuổi kéo đi khắp nơi.
Chỗ mà cô ấy mang tôi đến nhiều nhất thật ra là một bãi cỏ nhỏ, nhưng mà nơi đó quả thật rất thoải mái, rộng rãi tầm mắt, không khí thanh tân, còn có khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức sống của cô ấy.
Cho đến có một ngày, cô ấy mới nhớ tới rồi ngốc nghếch hỏi tôi tên.
"Anh tên là Cao Phàm, em phải nhớ thiệt kĩ đó!"
Ngay lúc đó cô ấy mặc dù gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng sự thật chứng minh, sau này cô ấy căn bản là không nhớ rõ tôi nữa.
Tôi rất thích cùng cô ấy ở một chỗ, cho dù là phối hợp cô ấy cùng nhau chơi trò gia đình thú nhồi bông ngây thơ, thích cô ấy luôn ngọt ngào gọi tôi là Cao ca ca, thích cô ấy luôn là hướng về phía tôi cười ngọt ngào.
Mặc dù cô ấy luôn là cùng tôi chơi chung với tôi, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, cô gái nhỏ này thật ra còn rất được hoan nghênh, mấy bé trai nhà cách vách, thậm chí là ở phố bên kia luôn là tìm đến cô ấy để cùng chơi đùa.
Vì vậy, cô ấy không chỉ chơi với một mình tôi, ngay cả cười