
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341469
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1469 lượt.
”.
“Hả?” - Quản Đồng kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Em học cao học mà kiếm được nhiều tiền thế sao?”
“Vâng!”, Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, “Anh không biết sao? Viết chuyên đề này, hướng dẫn khóa luận này, giảng chuyên đề này, giáo viên chủ nhiệm này… cũng rủng rỉnh lắm”.
“Em đúng là con gà đẻ trứng vàng của nhà mình, bà xã ạ” - Quản Đồng không nén nổi thốt lên, “Xem ra anh đưa em lên làm chủ gia đình cũng là tìm đúng người đấy”.
“Đúng là quý hiếm thật!” - Cố Tiểu Ảnh nhảy xuống khỏi đùi Quản Đồng, vừa đi vào bếp vừa nói, “Em không cần xem thời sự, lát nữa anh đưa em đi mua đĩa DVD phim “Tổng Monster Inc”, nghe nói hay lắm!”
Quản Đồng đớ mồm nhìn theo Cố Tiểu Ảnh, chỉ muốn đập đầu vào tường!
Lúc ăn cơm, Cố Tiểu Ảnh mới nhớ ra lời dặn của mẹ, liền hỏi Quản Đồng: “Trung thu mình đi đâu?”
“Về nhà!” - Quản Đồng vừa xem tivi vừa trả lời. Sau bao nhiêu tranh đấu kịch liệt của anh, cuối cùng Cố Tiểu Ảnh cũng thỏa hiệp, cùng anh xem chương trình: “Thời sự tổng hợp” mà với Cố Tiểu Ảnh thì chán như nhai gich.
“Nhà anh hay nhà em?” - Cố Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm Quản Đồng.
“Nhà anh thì không phải nhà em sao?” - Quản Đồng buồn bã nhìn Cố Tiểu Ảnh. “Anh đã nói trước với bố mẹ là sẽ về rồi. Bố mẹ dặn em mặc ấp một chút, gió biển rất mạnh. Anh nói em lớn lên ở vùng biển, chắc chắn là biết, nên không nói với em”.
“À”, Cố Tiểu Ảnh hiểu ra, “Vậy là về nhà anh phải không?”
“Có vấn đề gì à?” - Quản Đồng ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Thế bố mẹ em thì sao? Sau khi lên đại học, ngoại trừ năm phải học quân sự, năm nào em cùng về ăn trung thu với bố mẹ.” - Cố Tiểu Ảnh than thở: “Biết thế này thì đã chẳng lấy chồng sớm thế, nếu em không ở nhà, chắc bố mẹ em buồn lắm”.
“Thế thì phải làm thế nào?” - Quản Đồng cảm thấy vấn đề này đúng là khó xử.
“Anh nói xem?” - Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng, quyết định phải kiểm tra một chút chỉ số IQ của người con trai này.
“Hay là, cùng về nhà anh?” - Quản Đồng đề nghị: “Hôm đám cưới gấp gáp quá, cũng chưa ngồi lại vui vẻ với nhau được. Lần này, anh đưa bố mẹ đi chơi chỗ nọ chỗ kia!”
“Hình như lần đầu anh đến nhà em, bố em nói từng đến nhận chức ở thành phố R ba năm” - Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng, “anh định đưa bố em đi tham quan chỗ nào? Công trình nông thôn mới xã hội chủ nghĩa à?”
“Chậc, thật là hiếm có” - Quản Đồng không nhịn nổi bật cười. - “Bà xã à, hóa ra em cũng biết cái từ chuyên môn này sao?”
“Không thèm nói chuyện với anh!” - Cố Tiểu Ảnh uống ngụm cháo, một lúc sau mới nói: “Bố em bảo hay là hai nhà cùng ăn trung thu, coi như là đại đoàn viên”.
“Ý kiến hay”, Quản Đồng gật gật đầu, “vậy cứ làm thế đi”.
“Vậy anh gọi điện cho bố mẹ anh, bảo hai người mua vé xe nhé, đưa số xe trước để mình ra đón.” - Cố Tiểu Ảnh ăn xong cháo, đứng dậy thu dọn bàn.
Quản Đồng thở dài, cũng đứng lên dọn cùng, vừa dọn vừa nói: “Bà xã, anh lại phải nói thêm lần nữa, đó cũng là bố mẹ của em đấy”.
Cố Tiểu Ảnh giật mình, gật gật đầu: “À, xin lỗi, nói quen miệng rồi, không sửa ngay được”.
Nói câu này, trong mắt cô có chút ăn năn, kèm theo đó là chút tâm trạng, chút hoang mang.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà tối om, nghĩ: trước đây, cô vốn không biết rằng, gọi bố mẹ người khác là “bố mẹ”, quả là một việc không hề dễ.
Trong 26 năm của cuộc đời cô, cách xưng hô này đại diện cho sự gắn bó máu thịt, là một sự tín nhiệm bẩm sinh, cũng là một sự nương tựa bản năng. Thế mà, kèm theo cuộc hôn nhân này, ngoài một người chồng, còn có thêm hai “bố mẹ” không cùng huyết thống, mà thậm chí ngôn ngữ còn bất đồng nữa.
Họ cũng là những người thân nhất của anh, thậm chí là những người mà anh thương yêu nhất. Cô hiểu rất rõ nếu không có sự chăm sóc nuôi dạy của họ, cũng sẽ không có Quản Đồng ngày hôm nay.
Nhưng, muốn bước qua cái hố sâu ngăn cách về tình cảm đó, cũng rất khó. Có lẽ chỉ sau khi kết hôn mới biết, chuyện tự nhiên thoải mái gọi bố mẹ người khác như bố mẹ mình, thực ra không phải là không được, nhưng cần có thời gian.
Ít nhất hiện tại, trong năm đầu của cuộc hôn nhân, cô vẫn chưa làm nổi.
Ví dụ như, khi gọi điện thoại cho bố mẹ đẻ, cô thích được gọi Cố Thiệu Tuyền là “chủ nhiệm Cố”, “đồng chí Cố”, “daddy”, gọi La Tâm Bình là “bà La”, “Hoa hậu”, “mami”. Cái cách gọi vui ngất trời không phân biệt trên dưới, vừa là sự nũng nịu của cô con gái, cũng là niềm hạnh phúc xuất phát từ trong tim một cô tiểu thư từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng. Cô thích đưa bà La đi mua quần áo, cũng thích đưa đồng chí Cố ra bờ biển câu cá. Tuy bà La đi hết 3 dãy phố chưa vừa mắt được một cái váy, hay ông Cố bóp mồm bóp miệng không dám ho một tiếng suốt 3 giờ đồng hồ cũng chẳng câu được con cá nào, nhưng cô thích được nhõng nhẽo bên họ, nói những chuyện vở vấn chẳng có đầu đuôi, được hít thở mùi khói thuốc lá man mác của ông Cố, hay mùi nước hoa Tresor của bà La, cùng phong cảnh trời xanh biển xanh, thấy cuộc đời sao mà yên ổn.
Thế mà, mỗi lần nhận điện thoại, nghe thấy giọng Quản Lợi Minh hay Tạ Gia Dung, cô lại bất giác gọi