
Tác giả: Giáp Đồng
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1343206
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3206 lượt.
cô mới chịu ra ngoài hay không?”
Khóe miệng co quắp đi ra ngoài, Mạnh tiểu thư vô cùng uất ức nói: “Sao anh không chịu nói sớm, hại tôi ở trong đó ngồi chồm hỗm đã nửa ngày!”
“Nhanh mà đi”.
Phục Linh sửng sốt: “Đi chỗ nào?”
Đông thiếu gia hừ lạnh, cũng không nói chuyện.
Tên này thật làm người ta khó chịu.
Leo lên xe, mới phát hiện Tề Phàm đang ngồi chỗ tay lái vô cùng nhàn nhã hút thuốc, thỉnh thoảng còn hít hà một cái.
“Đến quân khu”
“Đến quân khu làm gì?”
“Ha ha ha”, phía trước liền truyền đến tiếng cười như điên của Tề Phàm: “Lão đại làm việc ở nơi nào a, không đi quân khu thì đi chỗ nào?”
Đi trại tân binh chứ. Đáng tiếc, những lời này Mạnh tiểu thư không dám nói ra ngoài, ngại vì khí thế của Đồng thiếu gia quá lớn, vội vàng chồm sát lại ghé vào bên tai Tề Phàm khẽ hỏi: “Anh ta chức vị gì vậy?”
Eo bị người nào đó ôm chặt lấy kéo trở về, Mạnh tiểu thư liền phát huy tinh thần tiểu Cường, bám chặt lấy ghế tài xế, chết cũng không buông ra.
“Haizz cô gái này!!!!”. Tề Phàm vừa lái xe, vừa tưng tửng nói: “Cô có thể không đọc qua sách, cũng có thể không biết đường đi, nhưng sao cô có thể không biết Đồng Trác Khiêm chứ?”
Đông trác khiêm? Trong đầu tinh quang chớp lóe.
Người đàn ông độc thân kim cương nổi tiếng nhất thủ đô, giữ mình trong sạch, tuổi gần 26, cũng không dựa vào thế lực gia đình leo lên tới quân hàm Trung Tướng, chiến đội lính đặc công nổi tiếng nhất cả nước – chiến đội Phi Hổ cũng do một tay hắn thành lập, ở trong quân doanh hắn chính là một thần thoại.
Đây đều là Mạnh lão cha nói, hơn nữa buổi tối hôm qua, trong lúc hắn đang say sưa bên cạnh cô, thì thầm bên tai cũng là cái tên này.
Đồng Trác Khiêm.
Má ơi, thế là không chỉ Thẩm Giai Thành cùng Tô Hoán Nhiên giẫm phải ổ kiến lửa.
Bà đây cũng giẫm ổ kiến lửa nữa sao?
Trên suốt đoạn đường đi, sắc mặt Mạnh tiểu thư đặc biệt khó coi, ngồi bên cạnh vị đại gia này chỉ sợ không cẩn thận liền bị gây khó dễ.
Khốn kiếp, nếu sớm biết hắn đường đường là quân khu trưởng, là chiến binh thần thoại thì cho dù có bị cưỡng bức, bị đánh thì vẫn nhịn là chính, phản kháng làm cái gì chứ? Mạnh Phục Linh, mày đi chết đi!
Xe chạy một mạch, không người nào nói chuyện. Cũng may là chỉ chốc lát đã đến cửa lớn quân khu, vừa trông thấy chiếc xe quân dụng Land Rover lính canh cửa liền liền trực tiếp chạy ra mở cửa, sau đó thẳng lưng hành quân lễ.
“Chào thủ trưởng”.
“Ừ”. Nhàn nhạt đáp một tiếng, xe lập tức chạy vào, dừng tại bãi đậu xe chuyên dụng cao cấp.
Ngũ quan hệt như điêu khắc, chân mày hơi nhíu, đôi mắt lạnh lùng còn có vóc người chắc khỏe tràn đầy sức sống, Đồng Trác Khiêm, có phải là anh đang quyến rũ tôi không vậy. Hấp dẫn như vậy, chị đây lại muốn ngủ với anh.
“Nhìn đủ chưa?”. Âm thanh nhàn nhạt, đem Mạnh tiểu thư kéo về thực tế, vội vàng gật đầu:”Nhìn đủ rồi, nhìn đủ rồi”.
“Ý là về sau không muốn nhìn nữa?”
“Hả?”. Phục Linh sửng sốt, thành thật trả lời: “Không có”.
Gương mặt anh tuấn đột nhiên nở một nụ cười, cầm tư liệu trên tay đưa cho Phục Linh: “Đưa cái này cho Tề Phàm, để cậu ta giao cho hai bộ phận khác thực hiện”.
“Tôi làm sao biết Tề Phàm ở đâu?”
“Sát vách”.
Cầm lấy tài liệu đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tề Phàm đang làm việc trọng căn phòng sát vách, đem tài liệu đặt trên bàn chuẩn bị đi, lại bị Tề Phàm gọi lại: “Em gái, thủ trưởng không có căn dặn gì thêm sao?”
“Không có”.
“Được rồi, em ra ngoài đi”. Không có gì giao phó, giao phó chính là cái người đi.
Vào phòng làm việc của Đồng thiếu gia lần nữa, phát hiện Đồng thiếu gia đã đứng lên, thu dọn đồ đạc, không khỏi hỏi: “Đồng thiếu gia, đây là???”.
"Không đi còn đợi ở chỗ này làm gì?"
Mạnh tiểu thư khóc không ra nước mắt, đi tới quân khu lâu như vậy cô hoang mang không hiểu gì cả, rốt cục cô tới đây làm gì?
“Mạnh tiểu thư, tôi hiện tại chính thức thông báo cho cô, chức vụ của cô bây giờ là trợ lý cho tôi, phụ trách tất cả mọi công việc của tôi bao gồm cả sinh hoạt hằng ngày”.
Đây có thể coi là thăng chức không? Trợ lý của thủ trưởng, đây là công việc bao nhiêu người mong chờ đỏ cả mắt nha.
Trợ lý thủ trưởng, thư ký tổng giám đốc, hai cái này hình như na ná nhau, nghĩ đến như thế, ánh mắt nhìn về phía Đồng Trác Khiêm không khỏi thêm mấy phần quái dị.
Đồng thiếu gia là ai a? Chỉ một cái liếc mắt còn không thoát khỏi anh huống chi, lập tức rống lên: “Ánh mắt cô nhìn vậy là sao? Muốn ăn đòn hả?”
“Đồng thiếu gia anh nói thật đi, có phải anh muốn bắt chước mấy cái nhà tư bản hút máu người kia làm cái chuyện...?”
“Chuyện gì?”
“Có người thì làm thư ký, không có người thì thư ký trở thành...?”
“........”. Gương mặt anh tuấn của Đồng thiếu gia tối sầm lại, khóe miệng không kiềm nổi giựt giựt.
Đồng thiếu gia cảm thấy mình đã có một quyết định thật ngu ngốc, đó chính là để cô gái ngu ngốc này ở bên cạnh mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng có chỗ tốt, thôi cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy r