Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1343212

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3212 lượt.

bà cũng đến rồi.
Người chủ trì đang nói lễ nghi chính thức, Lang Phàm lại thật sự giống như cái gì cũng không nghe thấy.Hình như thời gian đã qua hồi lâu, lâu khiến cho chân bà thiếu chút nữa cũng đã tê rần.Sau đó bà nghe thấy Đồng Hoa Triệu nói:”A Phàm, còn dư lại mấy chục năm, tôi vẫn yêu bà như lúc trước.”
Có gì đó đeo vào ngón tay, man mát lành lạnh, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Lang Phàm lại cúi đầu nở nụ cười, nhỏ giọng kêu:”A Sâm, ông thật tốt.”
Tay Đồng Hoa Triệu run lên, đang muốn lồng chiếc nhẫn vào tay bà thì nhẫn lại rơi xuống đất,phát ra tiếng vang thanh thúy.
Có người vội vàng đi tới nhặt lên, Đồng Hoa Triệu vẫn cười, nhưng nụ cười lại không đến đáy mắt. Ông tay cầm chiếc nhẫn rơi xuống lên, tay dùng lực, sau đó đeo ở trên tay Lang Phàm.
Tiếng vui mừng đập vào mặt, tiếng vỗ tay ở phía sau giống như đinh tai nhức óc.
Ở trên trong ồn ào, đột nhiên có ánh mắt lạnh lẽo sắc bén thoáng hiện, từ phương xa bắn thẳng đến đây, giống như Viên Nguyệt Loan Đao thời cổ khúc xạ.
Đồng Hoa Triệu cảm thấy cả người sững sờ, tóc gáy giống như đều bị dựng lên, Lang Phàm ở bên cạnh ông ta dáng vẻ vẫn lạnh nhạt lại cười châm biếm như cũ. Mà một ít ánh sáng lạnh cũng bắn thẳng về phía Lang Phàm.
Trong mắt Đồng Hoa Triệu muốn nứt ra, trong nháy mắt ôm lấy Lang Phàm.
“Á…” Ở trong ồn ào, giọng nói chậm rãi vang lên Đồng Hoa Triệu nhìn người phụ nữ trong ngực, bà đã mất đi nụ cười ấm áp lúc trước, thay vào đó là một nụ cười lạnh lùng.
“A Triệu, đau không?” Lang Phàm nhẹ nhàng thổi hơi ở bên taiông, sau đó kéo tay của ông ta ra, mà khi Lang Phàm rời khỏi ngực của ông ta thì rõ rang có thể nhìn thấy trên bụng Lang Phàm, áo cưới trắng noãn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Anh Triệu.” Đây là giọng nói của Tề Khai Nhan, bà theo sát Lang Phàm ra ngoài cửa, vội vã mà lên, đúng lúc đỡ Đồng Hoa Triệu sắp sửa ngã xuống.
Mà lúc này, mọi người mới nhìn thấy, trên bụng Đồng Hoa Triệucắm một con dao găm không tính là nhỏ, đâm thẳng đến cán. Có thể thấy được hung thủ muốn đẩy Đồng Hoa Triệu vào chỗ chết cỡ nào.
Mà cô dâu, gương mặt cười lạnh, áo cưới nhuốm máu, đã đủ nói rõ đó cũng không phải là một trò hề.
“Lang Phàm, tôi giết chết bà.” Trong nháy mắt, Tề Khai Nhan liền lấy ra một khẩu súng từ bên hông, muốn xông tới chỗ Lang Phàm, lại bị Đồng Hoa Triệu lạnh lùng ngăn lại. Cặp mắt ông ta đỏ bừng, cũng không để ý vết thương của mình, mà là ánh mắt màu đỏ tươi nhìn Lang Phàm, từng chữ từng câu mà hỏi:
“Bà đồng ý gả cho tôi, chính là vì hôm nay?”
“Đúng.”
“Lang Phàm, bà lừa tôi.”
“Chẳng lẽ ông chưa từng gạt tôi?”
Đồng Hoa Triệu nhìn người phụ nữ ông yêu gần cả đời ở trước mắt, thế nhưng lúc này cảm thấy vô cùng buồn cười, ông ta cười cười trào phúng:”Cho dù bà không yêu tôi, thậm chỉ hận tôi, nếu muốn giết tôi, Lang Phàm, cả đời cũng không nghĩ thoát khỏi tôi.”
“Tôi cũng không muốn thoát khỏi ông.” Lang Phàm thản nhiên nói:”Tôi chỉ muốn, trong cuộc đời này, tôi và ông cùng ở trong địa ngục.”






"Bắt lấy người phụ nữ này." Tề Khai Nhan lạnh lùng ra lệnh, gần như chính là ở một phút Lang Phàm nói lời kia, bốn phía đột nhiên xông lên hàng loạt người, người người cầm súng trong tay, mắt lạnh nhìn Lang Phàm liền xông tới.
"Đứng lại." Đồng Hoa Triệu quát lên: "Tôi còn chưa có chết."
"Nhưng nếu anh tiếp tục như vậy nữa, cách cái chết cũng không xa." Tề Khai Nhan hung hãn nói, lúc trước là cô gái xinh đẹp động lòng người, từ từ qua đi, còn dư lại chỉ là người phụ nữ trung niên thê lương gánh vác trách nhiệm.
"Bắt lấy Lang Phàm, lấy tội danh ám sát chính khách trong quân đội, bắt đưa tòa án quân sự."
"Tề Khai Nhan!" Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên Đồng Hoa Triệu kêu người tên người phụ nữ này, mà trong nháy mắt đó, lqd Tề Khai Nhan cảm thấy hơi hoảng hốt, giống như cái tên đó rất xa lạ.
Thân thể Mông Kính run rẩy, ông đột nhiên tăng nhanh bước chân, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tay nặng nề đỡ Đồng Hoa Triệu ra, ông ta vẫn nửa nằm trên mặt đất, vẻ mặt si ngốc.
Tề Khai Nhan ôm lấy Đồng Hoa Triệu, nhìn một đám người si ngốc, rống to một tiếng: "Lập tức gọi bác sĩ."
Trong cánh tay là cảm giác ấm áp, Lang Phàm nghĩ tới như thế.
Thân thể đột nhiên bay lên không, Mông Kính ôm lấy thân thể của bà, vội vàng xông ra ngoài, Tề Khai Nhan thấy thế rống to lqd một tiếng: "Ngăn lại!"
"Ngăn cản em gái bà ấy!"
"Bốp ——"
Mạnh Phục Linh đột nhiên xuất hiện, một tiếng mắng đến, người vừa đến, bóng dáng nhanh chóng tiến lên, một cái tát hỏi thăm ở trên mặt Tề Khai Nhan.
"Đừng tưởng rằng bà già thì tôi phải tôn trọng bà."
"Chú Mông, mang Lang ——" nhìn người toàn thân đầy máu này, Phục Linh đột nhiên run rẩy, trong lòng đột nhiên không khống chế được đau đớn: "Nhanh chóng mang mẹ cháu đi bệnh viện."
Thân thể Lang Phàm đột nhiên cứng ngắc, hình như không thể tin được lời nói trong miệng Phục Linh.
Mông Kính đáp một tiếng, liền muốn đi ra bên ngoài, mà lúc này đây, Lạc Lịch và Hoa