Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồng Hạnh Thổn Thức

Hồng Hạnh Thổn Thức

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 134964

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/964 lượt.

ột con sóng lớn dội vào trái tim nhỏ bé của Tiểu Nê khiến mặt cô đỏ lên.
Nhìn cô gái em nuôi xinh đẹp, anh không nén được cảm xúc thốt lên lời tận đáy lòng: “Cảm ơn, cảm ơn em!”“Cảm ơn? Cảm ơn gì? Đều là người… nhà cả mà!” Tiểu Nê đã say rồi. Cô không còn tỉnh táo nữa, chốc chốc lại lẩm bẩm: “Đều là người… nhà mà!”, sau đó lại tiếp tục nâng cốc, lại uống cạn.Một lát sau thì cô nàng đổ vật xuống sàn bất tỉnh.
Đinh Tuấn Kiệt lắc đầu, nói trong hơi rượu: “Đã bảo là không uống được nhiều rồi mà!”Anh cố hết sức bế Tiểu nê đã say mèm, người mềm như bún vào phòng ngủ.
Sau đó anh gọi điện mẹ nuôi nói rằng tối nay Tiểu Nê ngủ lại nhà anh. Bà Lâm cảm thấy không yên tâm liền hỏi lại: “Con uống rượu à?”“Một chút thôi, Tiểu Nê đã ngủ rồi.”Bà Lâm chẳng biết phải làm gì, đành nhắc Đinh Tuấn Kiệt, Tiểu Nê ngủ thỉnh thoảng lại đạp chăn. Bà dặn dò anh: “Đêm lạnh, phải để mắt đến em nó nhé!”, Đinh Tuấn Kiệt cố gắng trấn an bà: “Vâng, không có chuyện gì đâu”, rồi cúp máy.
Ngồi bên Tiểu Nê, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi khiến Tiểu Nê giống như một mặt trăng nhỏ trong đầm nước xanh biếc.
Anh lại nghĩ: “Từ nhỏ Tiểu Nê chưa từng biết tới đau khổ…” Có một gia đình như thế, có gì mà phiền muộn chứ?Đinh Tuấn Kiệt hơi chạnh lòng.
Anh nhớ tới bố mẹ khuất núi của mình. Hôm nay anh đã uống rất nhiều rượu, gắng gượng được tới lúc này đã là giỏi lắm rồi.
Đúng lúc này, Tiểu Nê trằn trọc, cô vừa lăn lộn trên giường vừa nói lung tung đè lên cả chăn. Khi Đinh Tuấn Kiệt xiêu vẹo bước tới chỗ Tiểu Nê để đắp lại chăn cho cô thì cảm thấy đầu nặng chịch, chân tay bủn rủn, anh không đừng vững được nữa liền ngã lên người Tiểu Nê, anh không đứng dậy được nữa.
Những gì xảy ra sau đó anh không nhớ rõ.
Trong lúc mơ màng anh còn cảm thấy mùi hương thiếu nữ xộc lên mũi, rồi cảm giác khi ngã lên người Tiểu Nê mềm mại khiến lòng anh rạo rực.
Lúc Đinh Tuấn Kiệt tỉnh đã là 8 giờ sáng. Anh cảm thấy chóng mặt, khát nước. Khi chưa tỉnh hẳn, anh giật mình phát hiện thấy một người con gái bò qua người.
Anh sợ hãi hét lên “A…”, rồi ngồi phắt dậy, chỉ vào Tiểu Nê lẩm bẩm: “Em, em… ” Anh định hỏi cô tại sao lại ngủ trên giường của anh nhưng không nói nên lời cứ lắp bắp: “Em… em…”“Sao thế? Gặp ma à? Anh không muốn nhận nữa à?” Tiểu Nê hỏi một cách tự nhiên. Khuôn mặt cô lúc này vẫn ửng đỏ, đôi mắt như đang cười, đôi môi cong lên, dường như cô đang ngượng.
Hai tay chống cằm, hai chân giơ cao trong không trung, xem ra cô nàng đã tỉnh được một lúc rồi.“Anh khát không?” Tiểu Nê hỏi, bởi sau khi tỉnh dậy, cô đã uống rất nhiều nước.“Có” Anh thành thật trả lời.
Anh ngạc nhiên thấy Tiểu Nê đi lấy nước, anh cảm thấy giống như nhận nhầm người vậy.” Đây đúng là cô em Tiểu Nê sao? Tại sao lúc này lại trở nên dịu dàng, biết quan tâm đến thế!”“Này, sao hôm nay em dậy lại không quậy phá nhỉ?” Đinh Tuấn Kiệt thắc mắc.
Tiểu Nê chỉ cười không nói gì, cô ngoan ngoãn đưa cốc nước cho anh.
Cô cắn chặt môi, nhìn xung quanh, cười gượng.Phòng ngủ chính được quét màu hồng phấn theo đúng ý Tiểu Nê, cửa sổ màu xanh da trời.
Đinh Tuấn Kiệt vốn muốn quét màu đen trắng cho căn phòng này, vừa đơn giản vừa sạch sẽ nhưng anh không thuyết phục được Tiểu Nê, đành phải để cô tự ý trang trí như nhà trẻ vậy.“Em cười gì thế? Kỳ quá!” Tuấn Kiệt không thể kìm được liền hỏi.
“Em đang cười… hì.. hì… không nói với anh đâu.” Tiểu Nê cười cố tình ra vẻ bí mật.
Đinh Tuấn Kiệt quá hiểu tính Tiểu Nê, nếu anh không hỏi thì chỉ lát sau cô không chịu nổi sẽ tự nói hết, thế là anh quyết định không hỏi nữa.
Đúng là chỉ lát sau, cô đã cố tình bắt Tuấn Kiệt phải nghe.
“Anh không muốn nghe nhưng em bắt anh phải nghe.”
Tuấn Kiệt đáp: “Được thôi.” Anh cố nhịn cười.
“Em đang hạnh phúc!” Cô ngồi, không ngượng ngùng đáp lại anh, cô tự say sưa, ngây ngất trong tưởng tượng: “Em đã trang trí và lựa chọn đồ gia dụng cho căn hộ này, em thấy sống ở đây thật hạnh phúc!”
“Được thôi, anh mong em thường xuyên đến ở.” Đinh Tuấn Kiệt vui vẻ, thoải mái đáp lại: “Phòng ngủ bên cạnh dành luôn cho em đấy, khi nào muốn đến thì đến, được không?”
Tiểu Nê cho rằng Đinh Tuấn Kiệt đang trêu cô, cô kéo chăn che mặt rồi xấu hổ kêu lên: “Đáng ghét! Lẽ nào lại ngủ riêng nữa à?”
Đinh Tuấn Kiệt không nhận ra ẩn ý cả Tiểu Nê, anh thật thà trả lời: “Đương nhiên rồi, đây là phòng của anh và chị dâu tương lai của em mà.”
Vẻ vui sướng trên mặt Tiểu Nê vụt biến mất, cô xị mặt rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Đinh Tuấn Kiệt, em nói cho anh biết, em là người rất nhỏ mọn, rất hay chấp nhặt đấy. Em không thích kiểu đùa của anh chút nào. Em chính thức tuyên bố em giận thật đấy! Anh mau dỗ em đi!”
Tiểu Nê vẫn còn tính trẻ con, trước đây cô cũng thường hay cảnh báo người khác về tâm trạng mình như thế. Trước kia chỉ cần cô kêu gào, Tuấn Kiệt liền nhượng bộ rồi tìm cách dỗ dành.
Nhưng lúc này anh lại không làm như thế nữa.Cô không kiên nhẫn đợi lâu hơn nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh thẫn thờ không nói gì: “Anh có nói không? Anh câm rồi à? Em giận thật đấy!”<