Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên

Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên

Tác giả: Hoan Hà

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341195

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1195 lượt.

trong trẻo chăm chú nhìn cô vẽ hoa mai. Vầng trán cậu rất nhẵn nhụi, mái tóc mềm thành xoáy trên đỉnh đầu, một hồi lâu đột nhiên cậu ta cười rất ranh mãnh, nói: “Cậu ngốc quá, vẽ gì mà xấu vậy! Nhìn tớ vẽ đây này.” Nói rồi đưa một cuốn vở vẽ ra trước mặt Hạ Sơ, bên trên là một số tranh vẽ bằng màu đơn giản của trẻ con.
Hạ Sơ nhìn cậu ta và mấy bức tranh màu đó với ánh mắt hết sức khinh thường. Mãi cho đến khi cậu ta tiu nghỉu không cười nữa và gấp cuốn vở vẽ lại, rồi lại đưa đôi găng tay ra để lấy lòng: “Cậu đeo găng tay vào mà vẽ, lạnh lắm!”
Hạ Sơ không nói gì, cậu ta liền dúi đôi găng tay cho cô.
Ông cụ đứng trong phòng làm việc gọi: “Nhóc con, mau vào cho ông Hứa gặp đi!”
Cậu bé vừa đáp vừa chạy vào trong nhà.
Hạ Sơ cầm đôi găng tay của cậu, đứng yên một chỗ, không biết có nên đuổi theo hay không. Hóa ra, chính cậu bé đó đến nhà để tầm sư học đạo, chỉ có điều cuối cùng ông ngoại không chịu nhận đồ đệ này. Ông nói một là gần đây ông rất ít khi nhắc đến chuyện sưu tầm đồ cổ trước mặt người ngoài, hai là cậu bé này vừa nhìn là biết rất thông minh, những đứa trẻ thông minh quá sẽ không hợp với công việc nghiên cứu đồ cổ, tranh chữ. Nghiên cứu đồ cổ, tranh chữ phải biết tĩnh tâm, tố chất chậm chạp là tốt nhất.
Khi nghe thấy ông nói vậy, Hạ Sơ thắc mắc một thời gian dài, hóa ra cô học được, là vì cô chậm chạp.
Thực ra, trong lòng cô rất muốn ông ngoại thu nhận cậu bé đó, như thế cô sẽ có bạn đứng cùng dưới tuyết, vẽ hoa mai vàng bằng bút lông chồn cỡ nhỏ, xem cậu ta có dám khoe khoang bằng tranh màu nữa hay không!
Chỉ có điều, cuối cùng nguyện vọng này đã không được thực hiện. Hạ Sơ một mình đứng trong sân vẽ hoa mai, vẽ cho đến tận năm xa nhà đi học đại học, đến lúc đó nét vẽ của cô đã khá tinh tế. Có một năm, khi thu dọn đồ cũ, Hạ Sơ lại nhìn thấy đôi găng tay của cậu bé đó màu xanh lam, phần mu trên của đôi găng tay có thêu hình chú chuột Mickey. Lúc đó Hạ Sơ liền nghĩ, không biết anh chàng chỉ biết vẽ tranh màu đó sau này thế nào nhỉ? Đáng lẽ phải để anh ta học vẽ cùng mình mới đúng!
Hạ Sơ nhỏ một giọt tinh dầu oải hương xuống chụp đèn, gian phòng tỏa ra một mùi thơm dễ chịu. Điều chỉnh ánh đèn ở mức tối nhất, cô lên giường đắp chăn, trước khi đi ngủ còn mím môi cười thầm. Cô nghĩ, có lẽ có những cái thực sự là duyên số do ông trời sắp đặt, trên thế gian này đúng là có Kim ngọc lương duyên.
Buổi sáng tỉnh dậy, cuối cùng tuyết đã ngừng rơi, mọi người quét dọn tuyết trong sân, tạo ra một lối đi nhỏ. Tô Dĩ Huyên hào hứng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hạ Sơ vừa ngủ dậy, liền hớn hở chạy đến ôm chặt lấy cô: “Chị Hạ Sơ, anh Cảnh Thần về rồi, đang bị ông quạt cho một trận ở phòng khách kìa, hê hê! Anh Cảnh Thần cũng không cãi lời ông, ông bao giờ chẳng thế, lúc nào cũng phải tỏ ra ta là người có quyền uy nhất!”
Hạ Sơ thấy hơi căng thẳng. Theo phản xạ, cô vội nhìn bộ quần áo ngủ đơn giản của mình, tối qua trước khi đi ngủ còn uống một cốc nước, đến nỗi hôm nay tỉnh dậy thấy mắt hơi sưng. Cô cũng không nhìn kỹ, chắc lúc này đang sưng. Trong lúc Hạ Sơ còn đang băn khoăn thì Tô Cảnh Thần đã đẩy cửa bước vào.
Hơn một tháng không gặp, dường như anh đã gầy đi rất nhiều, các nét nhìn rõ ràng hơn, mắt mày gọn gàng. Anh đứng trước cửa, cố gắng kìm chế nỗi xúc động trong lòng, nhìn nụ cười của Hạ Sơ hiếm khi lại bẽn lẽn như vậy. Tô Dĩ Huyên che miệng cười thầm, sau đó len lén chạy mất. Trước khi cô nàng ra cửa còn rất ý tứ đóng cửa lại.
Hạ Sơ hơi bối rối, nụ cười nở dần trên môi.
Tô Cảnh Thần lấy từ trong túi ra chiếc vòng đeo tay bằng vàng dát ngọc đó, đưa cho Vân Hạ Sơ má đang đỏ hây hây, nụ cười dịu dàng.
Bốn mắt nhìn nhau, bao nỗi nhớ nhung chất chứa đã lâu trào dâng trong gian phòng.
Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ sau những ngày tuyết rơi, tuyết đang tan dần. Nước trên mái nhà tí tách nhỏ xuống, tựa như đang hát vang bài ca hạnh phúc.
Tối đến, hơn mười thành viên trong nhà họ Tô đã tổ chức một bữa cơm gia đình rất ấm cúng, trong bữa ăn mọi người lại tiếp tục mơ ước về viễn cảnh tứ đại đồng đường sắp diễn ra của nhà họ Tô. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào khuôn mặt Hạ Sơ và cái bụng bị khăn trải bàn che kín của cô, cười nói rất rôm rả.
Hạ Sơ lại một lần nữa trở thành tâm điểm, vẫn có gì đó không được tự nhiên, nhưng cô cười rất hạnh phúc.
Ôn Văn ngồi bên cạnh Hạ Sơ, giữa chừng ghé sát vào nói nhỏ: “Hạ Sơ, chị phải cảm ơn em, nhờ có sự giúp đỡ của em mà cửa hàng bánh mỳ của chị được cung cấp rượu vang năm năm miễn phí, chất lượng khá ổn. Hơn nữa có người còn truyền cho chị bí quyết làm bánh ngọt rượu vang nữa, thế nên sau này Cakecake sẽ tập trung làm các sản phẩm về rượu vang!”
Hạ Sơ nhìn Ôn Văn đang che miệng cười với vẻ thắc mắc rồi hỏi nhỏ: “Tại sao chị lại cảm ơn em?”
“Hây hây! Em không biết đâu, hôm đó sở dĩ chị đưa em đến Cakecake là vì kẻ nọ đã phải bỏ mồ hôi công sức đấy!” Ôn Văn nói thầm rồi liếc Tô Cảnh Thần đang ngồi bên cạnh Hạ Sơ. Bị mọi người ép, anh đã uống một ít rượu trắng, lúc này hơi men đã phát huy tác dụng, mặt cũng bắt đầu hơi đỏ.


Snack's 1967