
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341458
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1458 lượt.
ỹ, tôi là Ôn Hành Viễn. Nếu cậu làm tổn thương đến Tiểu Nhan, tôi sẽ khiến cậu, sống không bằng chết! Đừng nghi ngờ lời tôi nói.”
Lần đó không phải là lần đầu tiên Hàn Nặc gặp anh. Còn nhớ lúc trong nhà Si Nhan vừa mới gặp chuyện không may, Hàn Nặc đưa cô về nhà thì có nhìn thấy Ôn Hành Viễn đứng nói chuyện với Si Hạ. Anh vẫn không ngừng hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng gật đầu. Lúc sắp đi, anh vỗ vỗ vai Si Hạ, như thể đang động viên, hoặc cũng như an ủi. Đầu tiên, Si Hạ nhíu mày, sau đó miễn cưỡng cười, đấm trả một cái lên vai Ôn Hành Viễn. Sau đó, anh ta thấy hai người họ bắt tay nhau.
Anh ta không biết Ôn Hành Viễn là ai, cũng chưa bao giờ nghe Si Nhan nhắc đến. Nhưng, anh ta đoán rằng quan hệ của anh với Si Hạ không hề tầm thường. Lúc này, người có thể ra mặt thay nhà họ Si vốn là không có, mà anh, dường như có thể làm một cách dễ dàng.
Tại đám tang mẹ Si Nhan, Hàn Nặc thấy Ôn Hành Viễn lần thứ hai. Anh mặc bộ âu phục đen, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Si Nhan rất lâu.
Lúc Si Nhan khóc rút ruột gan, anh nhanh chân bước đến, kịp thời đỡ lấy thân thể sắp gục ngã của cô rồi ôm cô vào lòng, rất chặt...
Hàn Nặc có thể thấy rõ ánh mắt đó, là tình cảm dịu dàng sâu sắc, tràn đầy tiếc thương, là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người con gái mình yêu.
Giữa biển hoa trắng, đôi mắt ướt đẫm của cô, vẻ mặt tuyệt vọng, tất cả đều khiến người khác đau lòng, nhưng anh ta không có dũng khí tiến tới.
Hồi lâu sau, Hàn Nặc nhắm mắt lại, nghẹn giọng nói, “Nhan Nhan, xin lỗi em.”
Trong ấn tượng khắc sâu của anh ta, dường như Ôn Hành Viễn có một ánh mắt có thể xuyên thấu mọi vật, khiến cho người trước mặt không thể ẩn nấp, và giọng nói của anh thì vẫn thường xuyên quanh quẩn bên tai Hàn Nặc.
“Hàn Nặc, một cơ hội cuối cùng, chuyến bay lúc ba giờ.” Nắm chặt điện thoại, anh ta không nói gì, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Thời gian trôi qua từng giây, năm phút đồng hồ mà dài đằng đẵng như năm năm. Ngay lúc Hàn Nặc định lên tiếng thì Ôn Hành Viễn đã cúp điện thoại trước.
Anh cho Hàn Nặc năm phút cuối cùng, nhưng anh ta dùng năm phút trong trầm mặc để kết thúc mối tình đầu của Si Nhan.
Năm phút trôi qua, Hàn Nặc ngồi phịch xuống ghế salon, nhìn sắc mặt đáng sợ của mình trong gương.
Bi thương và tuyệt vọng.
Năm phút trôi qua, Ôn Hành Viễn không chần chừ nữa, dứt khoát nắm tay Si Nhan, đưa cô về phía nam, một lần đi những ba năm.
Rất kiên định, dứt khoát.
***
Lúc về nhà thì cũng đã là đêm khuya.
Nằm ngang trên chiếc giường rộng, anh ta tiện tay vớ lấy cái gối, ôm vào ngực, trong lúc mơ mơ màng màng liền thiếp đi.
Giấc ngủ không được yên, anh ta liên tục nằm mơ, lúc tỉnh lại thì bên ngoài vẫn một màu đen kịt. Không bật đèn, anh ta cứ mở to mắt cho đến khi phía chân trời lòe vầng sáng. Day day huyệt thái dương, anh ta mới cầm quần áo vào phòng tắm.
Anh ta cố gắng khiến mình trở nên bận rộn, chỉ sợ không khống chế được mà lại nghĩ đến cô. Nhưng dù mệt đến mức hai mắt không mở ra nổi, bóng dáng cô vẫn chập chờn trong đầu.
Thì ra, nhớ một người lại đau đớn đến thế.
Bảy giờ, anh ta đứng trước cửa sổ, ấn dãy số quen thuộc.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...” Không nhớ là cả tháng nay đã nghe bao nhiêu lần câu nói này, vậy mà anh ta vẫn cố chấp bấm mấy con số đó, vừa kiên nhẫn lại vừa không biết nên làm gì.
Chuông cửa vang lên, anh ta buồn bực cất điện thoại rồi ra mở cửa.
Khuôn mặt Tạ Viễn Đằng đỏ bừng, cô thở hổn hển, tóm tay anh ta rồi lôi ra khỏi cửa.
“Viễn Đằng?” Hàn Nặc không hiểu gì, tóm tay cô.
“Bệnh viện của trại giam gọi điện tới, bệnh tim của chú Hàn tái phát...”
Lời còn chưa dứt, Hàn Nặc đã xông ra phía thang máy. Không biết là đã lái xe đến bệnh viện thế nào, anh ta chỉ biết là đang đứng nhìn cơ thể cắm đầy dây dợ của bố qua một lớp kính. Khi nhìn thấy màn hình thiết bị bên cạnh giường cho thấy tim ông ta vẫn đập, Hàn Nặc ngã ngồi xuống ghế.
Không Có Lựa Chọn Khác
Hàn Nặc đờ đẫn ngồi trên hành lang bệnh viện, bên tai vẫn nghe thấy tiếng kêu của thiết bị theo dõi nhịp tim. Cửa phòng bệnh đang mở ra phía anh ta.
Một căn phòng thiếu sinh khí, một căn phòng đầy dụng cụ y tế, lạnh lẽo vô cùng.
Anh ta đứng lên, run rẩy đi về phía cánh cửa.
Bố anh ta đang nằm trên giường bệnh phủ ga trắng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, không hề nổi cáu, không hề hay biết gì. Trên người ông ta cắm đầy những dụng cụ để duy trì sự sống, anh ta thấy có vệt máu đang rỉ ra...
Thật sự, không thể sao? Ông phải chuộc tội rồi sao?
Khẽ hẩy tay Tạ Viễn Đằng ra, Hàn Nặc từng bước tiến đến gần bố.
Bố đã già, tóc bạc trắng, nếp nhăn hằn rõ, hốc mắt sâu hoắm. Nhưng ông, vẫn là bố anh ta, là người bố có công sinh dưỡng anh ta.
Khóe miệng khẽ giật, trái tim đau như có ngàn kim châm.
Ba năm trước đây, lúc ông ta phát bệnh trong tù, bệnh viện có gọi điện đến, nhưng anh ta chưa