Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 134492

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/492 lượt.

ạy đến sân thể dục tập hợp vòng tròn. Khi Chu Tráng Tráng chạy tới, phía sau lưng là cái chăn mỏng đu đeo ở sau người, cứ như vậy chạy vòng tròn quanh sân thể dục chạy.
Thật là nhếch nhác a!
Càng đáng giận chính là, Thường Hoằng còn ở bên cạnh nhắc nhở: “Chu Tráng Tráng, sau lưng em lộ ra cái đuôi dài như vậy làm gì?”
Tức khắc mọi người chung quanh liền cười nhạo cũng may bầu trời tối đen nên không ai thấy mặt Chu Tráng Tráng đỏ như mông khỉ.
“Tôi rõ ràng ám chỉ cho em đêm nay có tập hợp khẩn cấp, cũng không chịu chuẩn bị sẵn sàng trước, gỗ mục sao có thể điêu khắc.” Thường Hoằng vừa chạy vừa nói ở bên tai nàng.
“Anh làm gì có ám chỉ?” Chu Tráng Tráng như thế nào cũng không nhớ được.
“Tôi nói với em đêm nay ngủ sớm một chút.” Thường Hoằng ra vẻ nhớ lại.
Nếu không còn phải chạy bộ, Chu Tráng Tráng thật muốn hộc máu vào mặt hắnt —— những lời này rõ ràng chính là lời khách sáo bình thường hay dùng, như thế nào trong miệng tên Thường Hoằng này lại là ám chỉ? Tên huấn luyện viên mắc dịch này tột cùng là muốn nháo loạn đến ? !
Sau khi chạy nửa tiếng thì mọi người trở lại phỏng ngủ, ai cũng mệt lăn ra ngủ chỉ có Chu Tráng Tráng lại như thế nào cũng ngủ không được, cứ như vậy trợn tròn mắt đến hừng đông.
Bởi vì ngủ không đủ, ngày hôm sau tinh thần ngày hôm sau không mấy phấn chấn, sức ăn tuột chậm lại, Chu Tráng Tráng ăn xong hai cái bánh bao liền buông thìa xuống.
Kết quả Thường Hoằng bên cạnh còn dùng một loại ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Bạn học Chu Tráng Tráng, sức ăn của em hôm nay rất khiến tổ chức thất vọng rồi.”
Chu Tráng Tráng thật muốn nhấn đầu vào thùng cơm —— huấn luyện viên a, xin anh coi tôi là một con người được không? !
Từ ngày đầu tiên tập huấn quân sự, Chu Tráng Tráng mỗi ngày đều ghi chép đánh dấu vào cuổn sổ nhỏ, ban ngày chịu sự huấn luyện giống như chịu đựng một loại thuốc Đông y, ban đêm lại dùng cây bút yêu quý run rinh tay viết.
Hôm nay trong lúc nghỉ ngơi giờ huấn luyện liền đem sổ ra ghi vài chữ, một hai ba bốn, viết vài chữ nửa rồi gấp lại!
Chu Tráng Tráng đang hưng phấn thì một bóng dáng cao lớn áp sát trên lưng mình, tiếp đó tiếng Thường Hoằng truyền đến: “Đây chẳng lẽ chính là bản ghi chép chu kỳ sinh lý như người ta thường nói sao?”
Chu Tráng Tráng nắm chặt nắm tay, phải dùng hết lực kìm nén mới không có nhảy dựng lên đem mặt hắn giẫm bẹp dí thành đĩa bay Ấn Độ.
“Đây là bản ghi chép thời gian biểu huấn luyện, không phải bậy bạ.” Đương nhiên cuối câu là dùng thanh âm nhỏ xíu như nói thầm.
“Em cho rằng qua hơn mười ngày là em có thể giải phóng sao?” Thường Hoằng hỏi.
Qua hơn mười ngày nửa tôi có thể thấy anh không cần chào, không cần nịnh hót, không cần sợ hãi mà trực tiếp phớt lờ đi ngang còn đánh rắm một cái. Chu Tráng Tráng thầm nghĩ.
“Em không phải còn muốn qua mười ngày nửa sẽ xem tôi như người không quen biết?” Thường Hoằng quả thực chính là con chuột tinh a.
“Sao có thể như vậy? Một ngày là huấn luyện viên, cả đời là huấn luyện viên”. Chỉ còn lại có hai tuần, Chu Tráng Tráng quyết định chân chó đến cùng.
“Ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Thường Hoằng dùng bàn tay to ngăm đen của mình sờ sờ cằm: “Như vậy bạn học Chu Tráng Tráng, chúng ta cứ như vậy ước định đi.”
Ngẩng đầu nhìn mặt trời nhỏ bé trên cao kia, Chu Tráng Tráng thực buồn bực —— rốt cuộc là ước định cái gì?
Việc huấn luyện mỗi ngày vẫn diễn ra bình thường, mồ hôi rơi như mưa dù cho ngày nào cũng đều thoa kem chống nắng, nhưng mọi người vẫn bị phơi đen cháy sém. Cũng không biết Chu Tráng Tráng là may mắn hay là bất hạnh, đứa nhỏ này trời sinh làn da yếu ớt, bị phơi nắng lại trở nên càng trắng hơn so với trước kia, nhưng toàn cơ thể nóng rát giống như đem ớt cay vẽ loạn lên vậy.
Cho nên trong quân đội, chỉ cần liếc mắt sơ một cái là có thể nhận ra Chu Tráng Tráng – trắng như búp bê sứ. Thường Hoằng thường xuyên nhe răng nhíu mày nhìn Chu Tráng Tráng nói: “Chu Tráng Tráng ơi Chu Tráng Tráng, em sao lại trắng như thế này hả? Mau phơi nắng nhiều một chút, đen mới đẹp.”
Chu Tráng Tráng đặc biệt muốn quay lại nói một câu ngươi quản cái rắm, nhưng nhìn còn có hai tuần liền nhịn xuống , tiếp tục chân chó: “Vâng đúng ạh, huấn luyện viên giáo huấn rất phải”.






Nhưng không ngờ vì chân chó, Thường Hoằng liền muốn giúp Chu Tráng Tráng phơi nắng thành tiểu mạch mầu (màu lúa mì), cố ý điều chỉnh đội ngũ bảo đảm làm sao cho Chu Tráng Tráng dù di chuyển thế nào cũng có thể hấp thụ toàn bộ ánh nắng. Chu tráng tráng bị phơi nắng đến mắt nổi đom đóm, nội tâm chửi ầm lên, con mẹ nó, đem nàng làm hoa hướng dương sao?
Cho dù Thường Hoằng cố gắng làm nhiều như vậy nhưng Chu Tráng Tráng càng phơi nắng ngược lại càng trắng lên, thế là kế hoạch hoa hướng dương liền chết ỉu.
Phơi nắng cả một ngày, cơm chiều Thường Hoằng cư nhiên lặng lẽ bỏ cái đùi gà nhúng mỡ thơm ngào ngạt vào phần ăn của nàng, Chu Tráng Tráng cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, nháy mắt cảm thấy Thường Hoằng này vẫn còn là m