
Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhân
Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341961
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1961 lượt.
o cái gọi là mạng lưới quan hệ. Gã cảnh sát Lưu này rõ ràng là một người quan trọng trong mạng lưới quan hệ của Trịnh Đạc. Bây giờ hắn luôn tỏ ra sẵn sàng giải quyết việc này, chẳng lẽ trong chuyện này mình thương tích đầy người mà lại không có lý lẽ? Hắn nhắm mắt nhớ lại những kiến thức phổ cập mà các anh em trên tỉnh lỵ nói với hắn. Nếu hắn đúng là chỉ bị thương nhẹ, địa điểm xảy ra chuyện lại ở trong nhà người khác, người đánh hắn lại là một phụ nữ… Trường hợp như thế quá ít… Nếu có thì cũng là đột nhập vào nhà ăn trộm, đa số là phòng vệ chính đáng… Hắn nghĩ đến mức sắp nổ tung đầu, tất cả mọi ý nghĩ cuối cùng tập trung lại một điểm: Cảnh sát Lưu là bạn của Trịnh Đạc, cảnh sát Lưu thản nhiên dẫn mình về đồn lấy lời khai, ở đây có bẫy!
“Không! Tôi không đi nữa!”.
“Anh xác định anh không báo cảnh sát?”. “Không báo cảnh sát! Tôi giải quyết cá nhân!”.
“Về lý thì anh đang bị thương, Trịnh Đạc nên đưa anh đến bệnh viện…”.
“Chính tôi đồng ý đến đây, bác sĩ này tay nghề giỏi, chi phí thấp, lại không cần xếp hàng. Hơn nữa tôi bị thương không hề nặng. Tôi đã mua vé xe ngày mai về tỉnh lỵ, bây giờ tôi phải về khách sạn trong thành phố để thu dọn hành lý”.
“Anh bị thương như vậy thì đi thế nào?”.
“Tôi bị thương không nặng, vốn là tự tôi tới đây… Nếu tôi bị trọng thương thật thì làm sao có thể…”.
“A, vậy chuyện này chỉ là hiểu lầm?”.
“Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. Chúng tôi là bạn bè trêu đùa nhau, đúng không cậu Trịnh?”.
“Xem ra anh không muốn truy cứu thật?”.
“Không truy cứu, không truy cứu”. Giữ được núi xanh sợ gì thiếu củi đun. Rời khỏi đây, hắn về tỉnh lỵ báo cảnh sát sau!
“Ha ha, vụ này anh không truy cứu nhưng vụ án của Tư An không thể không truy cứu. Vừa rồi tôi nhận được điện thoại, Tư An đã báo cảnh sát từ bệnh viện”, Trịnh Đạc cười lạnh lùng.
Cảnh sát Lưu đóng ảnh giám định vết thương vừa nhận được qua điện thoại, cũng tiện tay tắt ghi âm. Từ khi vào cửa anh ta vẫn bật ghi âm, hơn nữa trong phòng phẫu thuật có ba camera độ nét cao, chuyện này vô cùng rõ ràng. Trong tình huống hoàn toàn tự nguyện, Dương Thành từ bỏ truy cứu về thương tích của mình. Còn lúc đánh người, Trịnh Đạc không phải một người cuồng giám sát, đương nhiên sẽ không lắp cả camera trong phòng khách nhà mình. Nhưng tình hình của Tư An trong kết quả giám định thương tật thì rất thê thảm, mấy năm nay cảnh sát Lưu cũng hiếm khi nhìn thấy trường hợp nào bi thảm như vậy, có thể nói là không khác đối đãi với kẻ thù là bao… Anh ta lấy còng tay từ sau lưng ra sập vào cổ tay Dương Thành: “Dương Thành, anh đã bị bắt”.
Xe chậm rãi chạy trên đường về. Cảnh sát Lưu quá giang xe Trịnh Đạc, con trai anh ta được gửi lại trung tâm huấn luyện. Được chơi với rất nhiều chó, Lưu Triết hoàn toàn không để ý bố mình đi từ lúc nào.
Dương Thành ngồi trên ghế sau, chiếc còng làm cổ tay hắn ngứa ngáy. Hắn đã mắc lừa, bị hai người này gài bẫy. Bây giờ thậm chí hắn còn nghi ngờ những người này cố tình để hắn tìm được đến chỗ Tư An, chờ hắn động thủ. Hắn dùng cổ tay áo lau mồ hôi. Nếu ở tỉnh lỵ, hắn chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại là có thể giải quyết được chuyện này. Vấn đề là bây giờ đang ở địa bàn của người khác, điện thoại của hắn…
“Cảnh sát Lưu, anh tốt nghiệp trường cảnh sát à? Anh có biết…”. “Tôi là bộ đội chuyển ngành”, cảnh sát Lưu trả lời lạnh nhạt.
“Bộ đội chuyển ngành à? Khởi điểm cao thật, thảo nào bây giờ còn trẻ mà đã là đội trưởng…”.
“Cảm ơn đã khen ngợi”.
“Tôi có mấy người anh em cũng làm cảnh sát ở tỉnh lỵ…”.
“Sao? Thật không? Anh nói tên xem, không chừng tôi biết thật. Dù sao cũng là đồng nghiệp trong tỉnh, thường xuyên qua lại”.
Dương Thành suy nghĩ một lát, đột nhiên không biết làm gì tiếp theo. Quan hệ giữa hắn và bọn họ có tốt hơn nữa cũng chưa tốt đến mức có thể bảo bọn họ tết nhất chạy đến thành phố A giúp hắn. Hơn nữa chuyện này…
“Tết mà các anh không được nghỉ à?”.
“Chúng tôi à? Người khác ăn tết thì chúng tôi càng bận. Viện kiểm sát và tòa án sắp nghỉ tết rồi, anh vào trại tạm giam cũng không cần vội, cứ từ từ liên lạc với bạn bè hay luật sư gì đó, vụ án này của anh chắc phải ra Giêng mới giải quyết”.
“Sao lại thế… Bạo hành gia đình rõ ràng là án dân sự…”.
“Đọc lại luật hôn nhân đi. Trường hợp này của anh thuộc về tình huống nghiêm trọng, cơ quan kiểm sát có thể đưa ra công tố. Vừa rồi tôi nhận được lệnh bắt do chính viện kiểm sát gửi xuống, bản điện tử. Về đến nơi chúng tôi sẽ có bản giấy… Chúng tôi cũng phải báo cho bố mẹ và cơ quan anh về hành tung của anh”.
“Đừng…”, Dương Thành bắt đầu sợ thật. Hắn hối hận vì đã đơn thương độc mã chạy đến thành phố A: “Đội trưởng Lưu… Anh Trịnh, chúng ta thương lượng một chút xem chuyện này nên giải quyết như thế nào. Dù sao… Quả thật tôi cũng hơi kích động một chút, nhưng mọi người đều là đàn ông, bà xã mang con mang tiền đi mà không nói câu nào, người đàn ông nào có thể chấp nhận được chứ? Tôi chỉ nhất thời kích động… Nhất thời kích động… Tôi không truy cứu vợ anh Trịnh đánh tôi, cũng không truy cứu chuyện anh Trịnh không đưa