
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134864
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/864 lượt.
rẻ con đáng yêu lắm - Em đã đi gặp bác sĩ hay chưa?"
Cô đáp: "Vẫn chưa."
Anh đặt tài liệu xuống, thần sắc hờ hững bảo: "Thật ra hai chúng ta tuổi tác cũng không còn trẻ, muốn sinh một đứa con chẳng có gì không tốt cả."
Lạc Mỹ liền nói: "Sao lại chẳng có gì không tốt? Đến khi chúng ta ly hôn thì đứa bé tính sao đây?"
Anh hỏi: "Chúng ta sao lại ly hôn?"
Cô nhất thời cứng họng, tuy hai người đều thầm biết đằng sau cuộc hôn nhân này thực chất chỉ là quan hệ lợi dụng, nhưng mặt xấu xa nhất trong chuyện này lại không thể huỵch toẹt nói ra được, vì vậy cô thở dài: "Danh hiệu \'Dung phu nhân\' ấy nặng nề lắm, em gánh không được lâu nữa đâu."
Anh ậm ừ bằng âm mũi. Lạc Mỹ đang có ý đồ riêng với anh, cô liền nở nụ cười đặc trưng của mình ra, ngọt ngào rút lấy tài liệu trong tay anh, tiện tay vứt xuống nền thảm, bảo: "Người ta có chuyện muốn thương lượng nghiêm túc với anh, anh đừng có tỏ dáng vẻ bận bịu như vậy nữa được không?"
Anh lại "ừm" thêm một tiếng rồi liếc mắt nhìn cô bảo: "Thứ em vừa ném chính là bản kế hoạch trị giá hơn 240 triệu của công ty đấy."
Cô vẫn bướng bỉnh: "Việc làm ăn để mai hẵng tính." Nói rồi, cô nghiêng đầu nép vào ngực anh: "Sao dạo này anh lại trở nên bận rộn như vậy chứ? Cả ngày em cũng chẳng thấy anh đâu cả."
Dung Hải Chính đã lâu không thấy cảnh cô khép nép như một chú chim nhỏ như vậy, biết rõ cô nhất định là có mục đích, hồi chuông cảnh báo trong lòng anh reo vang nhưng ngoài mặt thì lại buột miệng: "Em cần anh à? Vậy anh dành ra chút thời gian cũng được."
Lạc Mỹ nhỏ nhẹ: "Hay thôi đi, anh đang bận mà." Nói rồi quay mặt về phía sau, mái tóc phớt qua mặt anh, vờn lên chóp mũi lâng lâng, trong lòng anh cũng tràn ngập một cảm giác lâng lâng không kém. Anh muốn giữ lấy mái tóc của cô lại mà ngửi, mà hôn.
Lạc Mỹ nói: "Anh xem bản kế hoạch của anh đi, em muốn ngủ." Cô nói xong liền kéo chăn về phía mình, kéo được phân nửa thì cuộn tròn lại, hệt như một con tằm trong kén. Cô quấn chăn lên đến tận mũi, chỉ chừa lại ánh mắt lộ ra bên ngoài, mắt cô nhấp nháy hai cái rồi cũng nhắm lại.
Dung Hải Chính nói: "Em quấn hết chăn như vậy, anh đắp cái gì đây?" Nói rồi đưa tay kéo lấy tấm chăn.
Lạc Mỹ liền lấy tay giữ chăn, vội vã mở mắt ra bảo: "Anh bây giờ chưa ngủ mà."
Anh nói: "Ai bảo bây giờ anh không ngủ?" Nói rồi anh kéo giật chăn lên. Lạc Mỹ bưng kín gương mặt ửng hồng của mình lại. Anh nhìn gương mặt đỏ ửng ấy, thình lình cúi xuống hôn cô. Lạc Mỹ cười khúc khích, rụt nép về phía sau. Anh bèn một tay giữ lấy mặt cô, tay còn lại vươn đến công tắc điện, ngón tay vừa chạm đến công tắc bỗng nghe Lạc Mỹ ngọt nhạt nói: "Hải Chính, em không muốn có con đâu."
Chữ "Ừm" vừa ngấp nghé đến môi Dung Hải Chính, anh chợt nhiên nhận ra những lời cô vừa nói có ý nghĩa gì. Trong tích tắc, nó thật chẳng khác gì một chậu nước đổ ập xuống đầu, lập tức đưa anh trở về với thực tế. Anh nín lặng khoảng ba giây, sau đó lạnh nhạt nói: "Chuyện này chúng ta đã từng thảo luận rồi." Nói xong, anh buông cô ra, bước xuống giường nhặt lấy bản kế hoạch nọ rồi đi về phía phòng sách.
Ngày hôm sau, Lạc Mỹ thức dậy thật trễ, cô vừa mở cửa phòng chuẩn bị xuống lầu thì chị Tư đã đi lên: "Bà chủ, có một quý ông nãy giờ cứ gọi điện đến tìm bà, nhưng tôi không dám đánh thức bà dậy."
Lạc Mỹ hỏi: "Là ai vậy?"
Chị Tư trả lời: "Ông ấy nói mình họ Ngôn."
Lạc Mỹ giật mình, không nghĩ Ngôn Thiếu Tử lại ngang nhiên gọi điện đến nhà tìm cô như vậy, vội vàng nói: "Tôi nghe ở trong phòng là được rồi."
Quả nhiên là Ngôn Thiếu Tử, cậu đi thẳng vào vấn đề: "Anh muốn gặp em."
Lạc Mỹ đáp không cần nghĩ ngợi: "Không được."
Giọng điệu cậu vô cùng sốt ruột: "Chuyện khẩn cấp lắm, nếu em không muốn lén lút gặp mặt thì chúng ta có thể hẹn tại văn phòng cao ốc Ngưỡng Chỉ của tôi."
Đấy được xem như lời bảo đảm cho buổi bàn luận công việc, Lạc Mỹ suy nghĩ một lúc. Cậu tỏ vẻ nóng nảy: "Lạc Mỹ, chuyện này không chỉ liên quan đến tôi, với em mà nói cũng có can hệ rất lớn. Nếu em mà không đến, em nhất định sẽ hối hận."
Lạc Mỹ nghe cậu nói có vẻ khẩn cấp như vậy nên cũng đồng ý. Cô thay trang phục ra ngoài, nói với chị Tư: "Nếu ông chủ có hỏi, hãy nói là tôi có hẹn với bác sĩ Chu hôm nay đến khám."
Chị Tư "dạ" một tiếng, Lạc Mỹ còn dặn: "Không cần gọi A Xuyên đâu, tôi tự mình lái xe." Chị Tư giúp cô lấy chìa khóa đến, để cho tài xế mang xe ra khỏi ga-ra rồi giao xe lại cho cô dưới bậc thềm. Vì trong lòng có chút bối rối, Lạc Mỹ vội vã lên xe, chị Tư giúp cô đóng cửa lại. Xe chuyển bánh rời khỏi nhà họ Dung trong màn mưa giăng lất phất.
Dung Hải Chính dự xong cuộc họp hội đồng quản trị, từ phòng hội nghị bước ra, Tôn Bách Chiêu đang đợi anh, báo cáo với anh rằng: "Cũng không khác biệt lắm."
Hai người vừa nói vừa đi trở về văn phòng, Tôn Bách Chiêu bảo: "Ngôn Thiếu Tử quả nhiên trúng kế, đợi ngày mai khi gã ta nhận ra mà đến đây cứu vãn tình hình, sợ rằng giang sơn đã thay tên đổi họ rồi."
Dung Hải Chính hỏi: "Còn hai người phụ nữ kia của nhà họ Ngôn thì sao?"
Tôn Bách Chiêu đáp: "Đã ký t