
Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341545
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1545 lượt.
ười bên trong không phản ứng, cô nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào, nhìn thấy người đàn ông ấy đang nhắm mắt, ngồi dựa nghiêng trên sofa một mình, lặng lẽ hút thuốc, thẫn thờ.
“Tổng giám đốc Lạc, biên bản họp tôi đã làm xong.” Cô gồng mình thốt ra một câu, nhanh chóng đặt hai tờ giấy lên bàn làm việc, không đợi ai kia mở mắt nói gì liền ra khỏi văn phòng như chạy trốn.
Kỳ thực, trong tích tắc Giang Văn Khê bước vào, Lạc Thiên đã nheo mắt nhìn theo cô.
Cô gái này không có nhan sắc tuyệt mỹ, nhiều nhất cũng chỉ có đôi mắt to đen nhánh có khả năng rung động lòng người, làn da mịn màng cùng mái tóc dài mềm mượt sáng bóng; không có khí chất sang trọng, nhiều nhất cũng chỉ có những cử chỉ thục nữ, nhưng lại hơi quá đà, nói cách khác là ngốc nghếch giống hệt một con ỉn.
Con thỏ chuyển qua ăn cỏ gần hang thì cũng phải là cỏ chất lượng tốt, huống hồ anh đâu phải một con thỏ biến thái ăn tạp!
Đã hẹn với Lý Nghiên từ lâu, tan sở rồi, Giang Văn Khê đi thẳng đến đó.
Lý Nghiên đi công tác một tuần, Giang Văn Khê buồn rầu một tuần, lại thêm buổi chiều bị Quỷ Tóc Bạc hành hạ lâu như vậy, nhìn thấy Lý Nghiên như nhìn thấy người thân, vội vội vàng vàng dốc hết nỗi lòng.
Giang Văn Khê càng nghĩ càng thấy anh biến thái, qua những lời đồn đại cô vô tình nghe được trong nhà vệ sinh, thì nghe đồn cô là trợ lý nữ “trẻ trung” duy nhất có thời gian ở cạnh anh lâu nhất tính đến thời điểm hiện tại. Còn vì sao lại nhấn mạnh hai chữ “trẻ trung” thì là do chưa có cô gái nào có độ tuổi như hoa như ngọc giống cô lại ở văn phòng tổng bộ được quá một tháng.
Với tướng mạo, thân phận, địa vị của anh, theo định luật của tiểu thuyết ngôn tình thì bên cạnh phải có rất nhiều hoa thơm bướm lượn, nhưng ngoài một người phụ nữ xinh đẹp đã kết hôn ra, thì hình như chưa từng thấy một cô gái nào có thân phận không rõ ràng bước chân qua cửa văn phòng anh, thỉnh thoảng cũng có vài người gọi điện, nhưng hiếm khi cô nghe thấy một giọng nói đến hai lần.
Cuối cùng, cô thà đúc kết lại là anh biến thái, cũng không muốn thừa nhận anh thay phụ nữ như thay áo.
Trước đó, khi Lý Nghiên biết Giang Văn Khê là “trợ lý đặc biệt” của Lạc Thiên thì đã kích động rất lâu. Tối đó lại biết “gian tình” giữa anh chàng đẹp trai cực phẩm tóc bạc kia và Giang Văn Khê bị sếp lớn bắt gặp, Lý Nghiên nhìn chằm chằm Giang Văn Khê và nở nụ cười tà ác phải đến gần nửa tiếng đồng hồ.
Lý Nghiên chọc cô: “Này, cô ngốc kia, cậu nói xem anh chàng tóc bạc đẹp trai kia có phải đã thích cậu rồi không?”.
“Đừng sỉ nhục tớ nữa.” Khóe môi Giang Văn Khê giật giật, đến khi di động của Lý Nghiên đổ chuông, cô nàng mới ngừng tiếng cười đáng sợ kia lại.
“Được rồi, ăn cái này đi, đảm bảo cậu sẽ hết giận.” Lý Nghiên nhét một cái lọ nhỏ vào tay Giang Văn Khê rồi nghe điện thoại.
Giang Văn Khê nghi ngờ nhìn thứ đựng trong cái lọ, và đó là lọ kẹo cao su hiệu “Lotte”. Cô đã quên bẵng chuyện đi mua kẹo cao su nhãn hiệu này, nhét một viên vào miệng, vị cà phê thơm lừng khiến cô bất giác nhớ đến người đàn ông đáng ghét ấy rất thích uống cà phê.
Cô nhai thật mạnh, răng nghiến ken két giống như đang gặm thịt anh vậy, tâm trạng bực bội xem như đã được giải tỏa một chút.
Lý Nghiên nghe điện thoại xong thì nói với cô: “Đi, đến K.O giải tỏa tinh thần, ngày mai ngủ một giấc dậy là mọi buồn phiền đều vứt ra khỏi đầu hết”.
“Hôm nay cậu mới về mà? Không nghỉ ngơi à?”
“Cuộc đời ngắn ngủi, phải cố mà vui vẻ”, không nói không rằng, Lý Nghiên kéo cô đến K.O.
Đến K.O thì thấy Hùng Diệc Vĩ và Cố Đình Hòa đợi ở đó tự bao giờ. Tống Tân Thần trong “kiềng ba chân” vì bị bạn gái kéo đi nên chỉ còn lại hai chân kiềng, chán chường và buồn bã.
Lý Nghiên và Hùng Diệc Vĩ thường xuyên rủ cô đi chơi, chỉ cần Cố Đình Hòa không có nhiệm vụ thì đa phần cũng sẽ có mặt. Qua lễ cưới lần trước, Giang Văn Khê và Cố Đình Hòa cũng đã trở nên quen thân hơn.
Do kinh nghiệm uống rượu gây sự lần trước nên sau đó Giang Văn Khê vào quán bar cũng chỉ dám chọn nước trái cây. Cô hớp một ngụm nước, nhìn Cố Đình Hòa và cười: “Bao lâu không gặp anh rồi nhỉ?”.
Cố Đình Hòa nghịch chìa khóa trong tay, khóe môi nhướn lên: “Còn nói nữa à, hôm sau lễ cưới của anh họ tôi, vốn định ngủ một giấc cho thỏa thì lại bị lôi đến Cục cảnh sát, bận mãi đến hôm qua, bây giờ xem như đã khỏe rồi”.
“Haizzz, lần này lại gặp vụ án gì mà sao bận lâu thế?”, Hùng Diệc Vĩ tò mò.
Cố Đình Hòa tỏ ra bí ẩn: “Ừ, mật danh kỳ này là Tàn Hoa Bại Liễu”.
Lý Nghiên vừa nghe đã tỏ ra hứng thú: “Hê, mới nghe mật danh này là biết người bị hại chắc chắn là phụ nữ rồi”.
“Chính xác. Người bị hại là một cô gái, đồng thời là một cô gái làm trong nghề ‘phục vụ đặc thù’ nào đó”, Cố Đình Hòa lúc nói đến mấy chữ “phục vụ đặc thù” thì cố ý ngừng lại, nhấn mạnh.
Lý Nghiên lập tức huơ tay múa chân kêu lên: “Tôi biết rồi. Có phải không? Có phải không?”. Cô nheo mắt nhíu mày với Cố Đình Hòa.
Hùng Diệc Vĩ lườm cô nàng một cái.
Cố Đình Hòa cười, nói: “Ừ, một cô gái của tiệm hớt tóc. Ba tháng trước cô gái đó đến báo án, nói rằng người bạn