Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341564

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1564 lượt.

“Đi nhanh lên! Chưa mất mặt hay sao?”.
Giang Văn Khê đuổi theo, đánh lên đầu hắn một cái thật mạnh: “Kẻ mất mặt là anh đấy! Bế cô ấy đi!”.
Tên đàn ông dưới sự chỉ trích của mọi người đành phải bế bạn gái lên, nhanh chóng lủi vào thang máy.
Giang Văn Khê đưa chân chặn cửa thang máy trong tích tắc khi nó sắp đóng lại.
Người trong thang máy không biết đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều tò mò nhìn Giang Văn Khê đứng bên ngoài.
“Cô còn muốn gì nữa?”, tên kia mặt mày đau khổ nói.
“Câm miệng! Bế cô ấy cho chắc!” Giang Văn Khê trừng mắt, nhìn cô gái trong lòng hắn, nói: “Tặng cô sáu chữ: Tự yêu, tự tôn, tự trọng. Nếu ra khỏi thang máy hắn còn dám làm thế với cô thì gọi điện báo cảnh sát ngay!”.
Hai hàng nước mắt lại rơi xuống gương mặt cô gái, cô ta nấc nghẹn cảm kích: “Cảm ơn…”.
Giang Văn Khê rút chân lại, thang máy đóng cửa. Quay lại, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục và tán thưởng, thậm chí có mấy bà thím còn kéo cô lại khen ngợi hết lời, cô mỉm cười gật đầu tỏ ra thân thiện. Cuối cùng dưới chỉ thị của y tá, tất cả đều giải tán.
Nếu không phải vì ngoại hình y hệt thì Lạc Thiên thậm chí còn nghi ngờ mình có phải đã nhận lầm người hay không.
Vẻ mặt ấy, thân thủ ấy, giọng điệu ấy, hoàn toàn khác hẳn với cô lúc bình thường. Hôm nay đôi mắt cô sáng rực khác thường. Nếu nói là đã từng quen, hoặc là nếu có thể đánh một dấu bằng với ba chữ “Giang Văn Khê”, thì chỉ có thể là giống với đêm mà anh cưỡng hôn cô. Vẻ mặt cô lúc tát anh một cú, anh không thể nào quên.
Khoảng cách với cô chỉ có hai bước, cuối cùng khi bà bác tóc hoa râm kia buông tay cô ra, anh mới chậm rãi bước đến.
“Tối qua cô đưa tôi vào bệnh viện à?”, giọng anh vẫn khàn khàn.
Cô lườm anh, ánh mắt kiểu “đương nhiên”, rồi rút một gói kẹo cao su trong túi ra nhét vào tay anh, cười giễu: “Đừng nói gì cả, miệng hôi như thế, dùng kẹo cao su tẩy bớt đi”, nói xong còn không quên xì một tiếng, bổ sung: “Mua cho anh đấy”.
Lạc Thiên nhìn nhãn hiệu kẹo trong tay, hai chữ “Lotte” đập vào mắt.
“Lotte”? Lần đầu tiên anh biết thì ra kẹo cao su còn có nhãn hiệu này. Chắc cô suốt ngày nghiến răng nghiến lợi với anh, nếu không cũng sẽ không chuyên mua kẹo cao su nhãn hiệu này.
Giang Văn Khê mặc kệ vẻ mặt như bị táo bón của ai kia, móc ra hóa đơn thanh toán của bệnh viện từ túi xách đeo chéo trên người, huơ huơ trước mặt anh, liếm ngón tay một cái rồi lật từng tờ đếm: “Phí gọi xe là hai mươi tư tệ, lấy số là bảy tệ, phí hóa nghiệm là hai mươi tám tệ, thuốc Tây, thuốc Bắc là bốn trăm lẻ tư tệ, phí giường nằm là ba mươi lăm tệ, truyền dịch là hai mươi tệ, một bữa cơm tối và một bữa ăn sáng là mười lăm tệ, phí tăng ca trong đêm Bình An là một trăm tệ, phí chăm sóc và chạy việc một đêm thì tính rẻ cho anh, hai trăm tệ là được. Ừ… còn kẹo cao su, hai tệ năm hào. Ưm…”. Giang Văn Khê nhẩm tính, mấy giây sau thì nói chính xác, “Tổng cộng là tám trăm ba mươi lăm tệ năm hào. Thế, hóa đơn toàn bộ đây, chỉ nhận tiền mặt, không nhận chi phiếu, càng không đợi hóa đơn! Mau trả tiền đây!”.
Cúi xuống nhìn xấp hóa đơn của bệnh viện trong tay Giang Văn Khê, gân xanh trên trán Lạc Thiên hằn lên, đôi mắt lóe lên hai đốm lửa. Co chặt nắm tay, anh bóp chặt gói kẹo, ngước lên nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của cô.
Lúc này thang máy đến, anh nheo mắt lại, đưa tay kéo nhanh cô vào lòng, bước vào thang máy.
“Này, anh làm gì thế…”
Trong thang máy đầy người, Giang Văn Khê vốn đang nổi điên nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, cô đành im lặng. Cô bị Lạc Thiên ôm trong lòng, không thể nhúc nhích, đôi mắt vừa hay nhìn vào cổ áo sơ mi mở hé của anh. Trong phạm vi tầm nhìn, là đường cong phần cằm hoàn hảo và yết hầu đang lên xuống của anh.
Từng nghe có người nói, yết hầu là nơi quyến rũ nhất của đàn ông, cũng là biểu hiện cho sự mạnh mẽ, đồng thời cũng là minh chứng cho tội ác.
Quyến rũ, mạnh mẽ, tội ác, ba điều đó đã được chứng minh ở người đàn ông này.
Mắt hướng lên trên, dưới cái cằm quyến rũ lún phún những sợi râu nhưng lại càng tăng thêm phần gợi cảm. Trong không gian nhỏ hẹp, toàn thân anh tràn đầy nam tính cám dỗ, đâu đâu cũng có, không thiếu chỗ nào.
Trong tích tắc, Giang Văn Khê nghe thấy tiếng “thình thịch” không ra quy tắc gì, cô đưa tay ấn lên ngực mình, định đè nén nhịp tim đập loạn ấy.
Có khi nào cô đã quá mệt không, sao tim lại đập nhanh đến thế? Quay sang nhìn những người trong thang máy, cô nhủ thầm: Có lẽ do quá nhiều người trong thang máy, không khí loãng quá nên tim mới đập nhanh như vậy.
“Ding” một tiếng, thang máy xuống đến lầu một, người bên trong lục tục đi ra. Bất chấp sự phản kháng của Giang Văn Khê, Lạc Thiên choàng vai cô sải bước ra khỏi thang máy.
Ra khỏi bệnh viện, Giang Văn Khê vùng thoát ra, giận dữ: “Đừng mượn cớ lợi dụng người khác, mau đưa tiền đây”.
Lạc Thiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, đằng hắng cổ họng vẫn còn hơi đau nhưng đã khá hơn hôm qua, nói với vẻ bình thản: “Bây giờ là tám giờ mười lăm phút, cho dù cô gọi taxi về cũng chắc chắn sẽ đi muộn. Theo quy định nhân sự công ty, tr


Polly po-cket