Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hương Vị Tình Yêu

Hương Vị Tình Yêu

Tác giả: Mộ Hạ

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 134939

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/939 lượt.

ng khiêu khích tôi. Tôi cảm thấy bối rối đến ngạt thở, trong lòng không kìm được tự cười nhạo bản thân, tai họa đều là do tôi tự chuốc lấy, tự dưng lại đi giúp Lâm Nguyên Nhất làm gì cơ chứ.
Tôi đứng dậy nói với Lâm Nguyên Nhất: “Mình muốn quay về trường”.
“Đợi một lát đi”. Lâm Nguyên Nhất nhanh chân chặn trước mặt tôi, “Ăn gì đi đã rồi mình đưa cậu về”.
Tôn Manh Manh cũng đứng dậy tiến đến nói với tôi: “Cắt bánh đã rồi hãy đi, cậu vẫn chưa khai rõ cậu với Lâm Nguyên Nhất bắt đầu từ khi nào đâu đấy”. Tôi thở dài, chỉ còn cách ở lại, diễn tiếp với bọn họ.
Lúc cắt bánh, có người dùng tay quệt một miếng kem trên chiếc bánh, Tôn Manh Manh tức giận nói với người ấy: “Cậu kinh quá đấy”.
Người kia cười cười quệt bánh kem lên mặt Tôn Manh Manh.
Tôn Manh Manh hét ầm lên: “Cậu chết chắc rồi”. Vừa hét vừa quệt một mảng kem to hơn tấn công lại.
Một đám người ầm ĩ cả lên, cái bánh kem ngon lành trong phút chốc đã bị mọi người quệt khắp nơi.
Trong lòng tôi thấy phục sát đất tinh thần chơi đùa điên cuồng của đám người này.
Người lúc nãy bị Lâm Nguyên Nhất chỉnh cho một trận, trong miệng còn đầy bánh, tức tối nói: “Lâm Nguyên Nhất, lúc khác chúng ta sẽ đấu lại!”.
Lâm Nguyên Nhất ngồi dựa vào ghế sô pha, cười nói: “Lúc nào cũng chiều”.
Người con trai kia hình như bị vẻ khinh khỉnh của Lâm Nguyên Nhất làm cho kích động, đặt cốc nước lên bàn, tức giận nói: “Mình ghét nhất việc rõ ràng cậu là người chơi, vậy mà lại đẩy bạn gái lên phía trước. Trước mặt nhiều người thế này ra vẻ đẹp trai, khoe khoang hạnh phúc như thế có gì hay ho cơ chứ?”.
Tôi bị sặc nước, tức chết đi được. Lúc nãy, Lâm Nguyên Nhất thì thầm vào tai tôi bị người ta nhìn thấy rồi.
Người con trai kia khuôn mặt đầy vẻ tức tối quay ra nhìn tôi nói: “Tên tiểu tử Lâm Nguyên Nhất nhiều mánh khóe lắm! Lý Vi, cậu phải cẩn thận, đừng có bị cậu ấy mê hoặc”.
Tôi cười ngượng ngùng.
Chơi bài, đối đầu, người thua bị phạt uống nước ngọt…
Không biết ai chơi ác trộn coca với ba, bốn loại nước khác vào với nhau, làm tôi uống đến mức sắp ngất.
Lâm Nguyên Nhất đỡ cho tôi không ít, chạy ra nhà vệ sinh rồi. Tôi ngồi dựa vào sô pha, Tôn Manh Manh lại gần nói với tôi: “Tiểu Vi, cậu đừng để ý đến Lý Giai, đã chia tay rồi mà còn cứ làm phiền Lâm Nguyên Nhất”.
Tôi có chút hiếu kỳ hỏi: “Tại sao Lý Giai lại bám lấy Lâm Nguyên Nhất?”.
Tôn Manh Manh chớp chớp mắt nói: “Đây là cậu ấy tự làm tự chịu thôi. Lúc Lâm Nguyên Nhất và Lý Giai ở bên nhau, Lý Giai lại còn có tình ý với người con trai khác, mà người ấy lại là bạn thân nhất của Lâm Nguyên Nhất. Không hiểu vì sao chuyện của bọn họ ầm ĩ lên đến bạn bè ai cũng đều biết hết. Lâm Nguyên Nhất từ đó trở đi bắt đầu thường xuyên thay bạn gái, tiếng tăm rất không hay, thật ra đều là do Lý Giai”.
Bị người bạn thân nhất và bạn gái đồng thời phản bội, sự tổn thương này rốt cuộc có thể sâu đậm đến mức nào, tôi không thể nào hiểu được.
Trước đây tôi còn tức giận vì Lâm Nguyên Nhất nói dối tôi là bạn gái của cậu ấy, nhưng bây giờ, tôi lại rất đồng cảm với cậu ấy, suy nghĩ về Lâm Nguyên Nhất hình như cũng đã có chút thay đổi. Bỏ qua khía cạnh đào hoa của cậu ấy thì thật ra Lâm Nguyên Nhất cũng là một người con trai rất được. Đẹp trai, biết chăm sóc con gái, lại không ngang ngược như Trình Chân.
Tôi uống hơi nhiều nước ngọt nên đứng dậy nói với Tôn Manh Manh: “Mình ra nhà vệ sinh tí”.
Tôi chậm rãi đi ra phía cửa, lúc gần đến chỗ cửa kính bên ngoài, tôi đột nhiên dừng lại. Bóng hai người dưới ánh đèn màu cam bị kéo dài ra.
Lý Giai kéo tay Lâm Nguyên Nhất nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”.
Chỗ tôi đứng không kín lắm, đi về phía trước hay lùi lại phía sau đều sợ kinh động đến bọn họ, chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi không nhìn thấy được biểu cảm của Lâm Nguyên Nhất.
Cậu ấy đứng dựa vào tường, hình như hơi cười mỉm nói: “Mình muốn thế nào à? Hình như cậu nhầm rồi. Mình nhớ là đã nói rất rõ ràng với cậu rồi cơ mà, mình và cậu đã chia tay từ lâu rồi, có phải cậu cũng cảm thấy đó là thời điểm thích hợp để dừng lại không, đừng có hỏi mấy câu vô vị ấy nữa”.
Câu nói lạnh lùng của Lâm Nguyên Nhất lọt vào tai tôi, khiến tôi rùng mình. Trong ấn tượng của mình, cậu ấy đối xử với các bạn nữ rất dịu dàng, vẻ thúc bách người khác của Lâm Nguyên Nhất lúc này thật như của một người hoàn toàn khác.
Lý Giai ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyên Nhất, một tay nắm lấy cánh tay cậu ấy, hạ thấp giọng nói: “Mình thừa nhận trước đây là lỗi của mình, nhưng cậu đừng giận mình nữa, được không?”.
Lâm Nguyên Nhất lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn Lý Giai: “Lý Giai, bỏ tay ra, lẽ nào mình nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Chuyện trước đây, không cần biết là thế nào, mình đều không quan tâm. Cậu đừng có làm mấy chuyện vô nghĩa này làm gì nữa, chỉ thêm phiền phức cho mình thôi”.
Lý Giai ngỡ ngàng nhìn Lâm Nguyên Nhất, ánh mắt tối lại, nói: “Phiền phức? Cậu đang nói Lý Vi? Hay là những bạn nữ khác?”.
Lâm Nguyên Nhất cười cười nói: “Chuyện này không liên quan gì tới cậu. Chuyện đã đến mức nà