
Tác giả: Mộ Hạ
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 134888
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/888 lượt.
g thời gian thích nổi loạn, đây là lúc cần có người chỉ bảo nó. Tiểu Vi, cháu là chị, từ bé cháu đã rất hiểu chuyện, vì thế mà cô hi vọng cháu có thể khuyên bảo Trình Chân, chú ý học hành, đừng để bị phân tâm”. Cô Phương cố ý nhấn mạnh mấy từ “cháu là chị”, hình như cô thật sự đang coi như không có chuyện gì xảy ra, đẩy hết mọi chuyện sang cho tôi giải quyết.
Tôi cúi đầu, khẽ nói: “Cô Phương, Trình Chân là một người rất có chủ kiến, cháu tin Trình Chân hiểu rất rõ cậu ấy đang làm gì”
Cô Phương sững người nhìn tôi một lúc, ánh mắt dần trở nên sắc nhọn. Giọng điệu của cô đã nặng nề hơn, nói: “Cô còn nghĩ cháu là đứa trẻ rất hiểu chuyện. Trình Chân vẫn chưa chín chắn, có chút cảm giác bị thu hút với cháu cũng là điều dễ hiểu, nhưng, sao cả cháu cũng không hiểu chuyện thế?”
Câu nói ấy của cô Phương như một lời cảnh cáo, khiến tôi càng trở nên bối rối, trong lòng tôi như có một đám mây đen nặng trĩu đang bao phủ. Tôi tránh ánh mắt của cô, cắn chặt răng: “Thưa cô, chuyện giữa cháu và Trình Chân... chúng cháu thật lòng”.
Cô Phương ngay lập tức im bặt, dường như cô đang phải chịu một cú sốc vô cùng lớn, cô trừng mắt nhìn tôi hồi lâu rồi thở hắt ra một hơi dài: “Hai đứa thật sự muốn ở bên cạnh nhau sao, sao có thể được, hai đứa sao có thể như thế được... Không được, cháu và Trình Chân tuyệt đối không thể ở bên nhau được, tuyệt đối không thể!”
Lúc này tôi cũng chẳng còn con đường nào để lùi lại nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến Trình Chân, nghĩ đến ánh mắt quan tâm, nghĩ đến đôi môi ấm áp ấy, nghĩ đến cảm giác bình yên nhẹ nhõm mỗi khi đối điện với Trình Chân, trong thoáng chốc, tôi như được tiếp thêm dũng khí, tôi nói một cách thành thực: “Cô Phương, cháu có thể khuyên bảo Trình Chân nghiêm túc học hành, cũng sẽ không làm ảnh hưởng chuyện học của cậu ấy. Cô nói gì cũng được nhưng cháu tuyệt đối không thể rời xa cậu ấy”.
Tôi chưa bao giờ tôi thấy khuôn mặt cô Phương lại khó chịu như vậy, cô trợn trừng mắt nhìn tôi: “Cháu có biết là hiện giờ hai đứa đang làm gì không? Hai đứa...”. Cô còn muốn nói tiếp điều gì đó nhưng lại không thể thốt ra được, tình hình trở nên càng lúc càng căng thẳng: “Tiểu Vi, nếu cháu thật sự muốn tốt cho Trình Chân, hãy rời xa nó và quên tất cả mọi chuyện đi, hãy để nó sống cuộc sống như trước đây”.
Chúng tôi như vậy lẽ nào có điều gì đó không bình thường sao, tôi nắm chặt tay, yên lặng nhìn cô, bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt và nặng nề, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến người ta bị tắt thở.
Tôi không hiểu vì sao ngay từ nhỏ cô Phương đã không ưa tôi, lúc đó chỉ cần tôi nằm mơ gặp ác mộng, miệng hét gọi hai tiếng “mẹ, mẹ”, chú Trình đều ôm tôi vào lòng, an ủi dỗ dành tôi: “Tiểu Vi à, Tiểu Vi là dũng cảm nhất, không sợ gì hết”, cứ như vậy dỗ tôi vào giấc ngủ. Chỉ cần sau mỗi lần chú Trình dỗ dành tôi như vậy, nét mặt cô Phương đã lại tỏ vẻ khó chịu, có lúc còn cãi nhau với chú Trình. Tôi vốn là người rất nhạy cảm nên chẳng mất nhiều thời gian để phát hiện ra điều đó, vì thế mà dần dần cho dù có tủi thân cũng không đám để chú biết, tôi thường tự tìm một nơi trốn vào trong đó và khóc, cứ khóc cho đến khi cổ họng khản đặc và trời thì tối sẩm lại. Mỗi lần như vậy người tìm thấy tôi luôn chỉ có Trình Chân, cậu ấy không bao giờ hỏi lí do tôi khóc là gì, tiến đến gần tôi, xoa lên khuôn mặt tôi, sau đó kéo tôi về nhà.
Những suy nghĩ của tôi dần rơi vào miền ký ức, tôi cắn chặt môi, ngẩng đầu nói giọng dứt khoát nhất: “Trừ phi Trình Chân trực tiếp nói với cháu, nếu không thì cháu sẽ không rời xa cậu ấy”.
Cô Phương kinh hãi nhìn chăm chăm vào tôi: “Trình Chân là con trai cô, chẳng lẽ ngay cả nó cô cũng không hiểu rõ sao, nó không giống như cháu nghĩ đâu, tất cả những chuyện này đối với nó chỉ là một chút cảm giác rung động nhất thời mà thôi...”
Người tôi run lên, tôi nói mà không ngừng lắc đầu: “Không phải như cô nói đâu”. Khi Trình Chân nhìn tôi, trong ánh mắt ấy ẩn chứa một nụ cười trìu mến, nắm chặt bàn tay tôi, từ từ ôm tôi vào lòng cậu ấy từ phía sau tôi... tất cả những hành động ân cần chu đáo ấy, sao có thể là rung động nhất thời được?
Lòng tôi chợt dâng lên một nỗi đau xót, tôi buột miệng nói: “Cháu... cháu tuyệt đối không thể chia tay Trình Chân được”.
Cô Phương trợn tròn mắt nhìn tôi, cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang chực trào lên, nói bằng giọng run run: “Sao cháu lại có thể cố chấp như vậy, cháu, cháu có biết là cháu và Trình Chân là hai chị em ruột không!”
Tôi cảm thấy trong đầu tôi vừa vang lên tiếng nổ lớn, tôi ngẩng đầu lên một cách chậm chạp vô thức: “Nghĩa là sao, cháu thực sự không hiểu ý cô”.
Cô Phương mệt mỏi dựa lưng vào ghế xe, mắt nhắm nghiền, với cô lúc này việc tiếp tục giải thích là vô cùng khó khăn, do dự trong giây lát cô mới quyết định nói tiếp: “Thôi bỏ đi, sẽ có một ngày cháu hiểu... mẹ cháu... và chú Trình cách đây rất lâu đã từng có thời gian ở bên nhau, chỉ là về sau vì nhiều lý do đã khiến họ phải chia tay mà thôi”.
Tôi không đám tin những điều cô Phương nói, hóa ra bấy lâu nay tôi luôn cho rằng chú Trình là