Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Kẻ Gian Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Tác giả: Tả Vân

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 134745

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/745 lượt.

g Khúc quản lí phối hợp rất tốt.” Tất Ngọc Nhi liên tục không ngừng phụ họa.
“Cô cũng cảm thấy như vậy?” bà Khúc vui mừng nhướng mày, không nghĩ tới cô gái nhỏ này cũng cho rằng như vậy?
“Đương nhiên là thật sự!” Đã bị bác Khúc biểu lộ ủng hộ, Tất Ngọc Nhi tiếp tục nói: “Lần trước gặp Khúc quản lí cùng Hiểu Bái tiểu thư đi cùng một chỗ, lập tức cảm thấy tài tử giai nhân, rất đăng đối.”(Môn đăng hộ đối)
“Cô đang nói bậy bạ gì đó!” Người trong cuộc lông mày thâm sâu, cô đang làm gì vậy? Hy sinh người khác, hoàn thành chính mình?
Cô lần trước vạn phần khóc đến thê thảm, còn có thể quan sát hắn và bạn gái của hắn? Có quỷ mới tin.
“Khúc quản lí, anh không cần phải lại gạt tôi nói Giản tiểu thư không phải bạn gái của anh!” Cô chằm chằm vào Khúc Túc, giọng điệu thập phần chăm chú.
Giản tiểu thư là cô gái rất đáng yêu, Khúc quản lí có một người bạn gái như vậy, tính hắn như chó săn, nếu là cô, nhất định sẽ mau chóng tuyên bố tin tức, làm cho Giản tiểu thư cũng không có thời gian để hối hận, cô thật không hiểu hắn giấu diếm là có dụng ý gì?
“Cô là ngu ngốc sao?”
“......” Anh mới ngu ngốc! Tất Ngọc Nhi “lại tầm thường” ở trong nội tâm trộm mắng.
“Tất tiểu thư, mình gọi cậu là Ngọc Nhi được không?” Giản Hiểu Bái thấy cô gật đầu mới nói: “Ngọc Nhi, mình cùng anh Khúc thật sự không phải là người yêu, anh ấy không có lừa cậu.”
“Vì sao?” Hai người bọn họ thích hợp như vậy, một người hoạt bát, một người lạnh nhạt, rất bổ sung a! Vì cái gì không ở cùng một chỗ?
“Mau ăn cơm, ăn xong tôi đưa cô trở về.” Khúc Túc khẩu khí không tốt.
Người đàn ông bên cạnh tâm tình không tốt rồi? Sẽ không phải là Giản tiểu thư cự tuyệt hắn, mà cô lại không khéo nói đến chỗ đau của hắn? Xem ra cô tốt nhất là ăn nhanh lên, nhanh lên về nhà, miễn cho trong lúc vô tình lại phải đắc tội với người ta mà không biết.
Tất Ngọc Nhi ngoan ngoãn bới cơm, không dám lên tiếng nữa.
---
“Mẹ, con đưa cô ấy về nhà trước.” Khúc Túc nhìn thấy Tất Ngọc Nhi dùng cơm xong, rất tự nhiên nghiêng người ôm lấy cô.
Tất Ngọc nhi cũng lười kháng nghị, quay đầu hướng hai người nói lời từ biệt.
Hắn trực tiếp ôm cô trở về trên xe, cô cúi đầu nhìn xem đồng hồ, cô đã đáp muộn chuyến tàu ban đêm trở lại Tân Trúc.
Chỉ là xe chậm chạp không khởi động, cô nhìn hướng người trên ghế lái, hiếu kỳ mở miệng, “Khúc quản lí, làm sao vậy?”
“Cô cảm thấy tôi cùng Giản tiểu thư rất thích hợp?” Thanh âm của hắn rất nguy hiểm, nội liễm bình thường đã biến mất, rõ ràng chính là bất mãn cùng tức giận.
“Bởi vì Khúc quản lí ưu tú như vậy, công tác lại nghiêm túc, bình thường với người ngoài lại rất có nguyên tắc.” Cô thông minh phát giác được không đúng, liều mạng nịnh bợ.
“Cô thật sự là nghĩ như vậy sao?” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ, trong nội tâm một cổ ý niệm không hiểu trong đầu chậm rãi thành hình.
“Thật sự.” Cô cật lực gật đầu, dù sao cũng là ngày cuối cùng rồi, lời nói dối có thiện ý coi như là làm ơn.
“Muốn cùng tôi kết giao sao?” Hắn đột nhiên toát ra một câu.
“A...... Ân.” Cô dùng hư từ ứng phó, nếu như trực tiếp cự tuyệt, chẳng phải thừa nhận lời nói mới rồi hoàn toàn là vô dụng.
“Được rồi!” Hắn gật gật đầu, khởi động xe.
Được rồi?
Đó là cái giọng điệu gì?
Quên đi, mặc kệ, chỉ cần chịu đưa cô về nhà là tốt rồi. Tất Ngọc Nhi nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, không nghĩ tới ngày cuối cùng tại Đài Bắc, đúng là trải qua tại nhà Khúc quản lí, điều này làm cho nội tâm của cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Đúng rồi, Khúc quản lí còn không biết chuyện cô muốn tạm rời cương vị công tác, cô không để lại dấu vết trộm dò xét khuôn mặt nghiêm khắc của hắn, quên đi, hay là không cần phải nói cho hắn biết trước, dù sao ngày mai đi làm hắn dĩ nhiên là sẽ biết, cô từ trước đến nay chán ghét không khí ly biệt, đặc biệt loại đồng nghiệp này nửa đời không quen.
Chỉ là lương tâm có chút ít băn khoăn, trừ ra những ngôn ngữ ác độc kia, kỳ thật hắn đối với cô coi như không tệ.
Cô chưa phát giác một hơi thở dài ra, theo lý thuyết cô nên rất vui vẻ phải ly khai, chỉ là trong lòng vẫn nặng trịch, ép tới cô không cách nào thở dốc.
“Không cần phải thở dài buồn bã, như bà già vậy.” Người đàn ông ở ghế lái xem cô liên tục buồn bã, nhịn không được lại muốn giáo huấn cô.
“Dạ, Khúc quản lí, lần sau tôi sẽ chú ý.”






Ngoại ô thành phố Tân Trúc, một tiệm trà bình thường mang đầy phong cách cổ tại trấn nhỏ lẳng lặng đứng trên đường.
Quán nhỏ có một phong cách cổ mang danh xưng —— “Đắc ý trà phường”, trà phường dùng cây trúc xanh biếc vây bố quanh mình khéo léo thành như cái song chắn, ngăn trở ầm ĩ náo động ở bên ngoài, khúc nhạc cổ điển ung dung quanh quẩn, trợ giúp là không khí yên lặng thanh thản, cũng bởi vì như thế, hấp dẫn không ít bà nội trợ sau khi hoàn thành việc nhà, liền hẹn nhau ba, năm bạn tốt đến đây, thưởng thức phong vị cổ kính nhàn nhã này.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, ở vị trí quản lý mới – Tất Ngọc Nhi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng