
Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi
Tác giả: Mạc Thiểu Niên
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1342052
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2052 lượt.
t nhận ra không ngờ mình lại biến thành một tên ‘sói háo sắc’ khiến người ta sợ hãi.
Anh vội vàng buông lỏng cánh tay đang ôm siết lấy Tô Y Thược ra, ổn định hơi thở hỗn loạn của mình, môi Tô Y Thược bị hôn hơi sưng đỏ lên nhưng cũng không vì thế mà tỉnh lại.
Lâm Mạc Tang khẽ thở phào, lại cảm thấy hành vi hôm nay của mình thực sự không giống mình, không ngờ anh lại hôn một cô gái xa lạ!
Lúc này, Tô Y Thược đang ngủ mơ cũng không muốn tỉnh lại, dường như cô cảm thấy anh đang ở ngay bên cạnh mình, chỉ sợ mở mắt ra anh sẽ lập tức biến mất.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lâm Mạc Tang không đánh thức cô vì anh không biết đến lúc đó phải giải thích với cô như thế nào, hơn nữa, giải thích cũng không phải là chuyện anh biết làm.
Lạc Mất.
Bờ biển rạng sáng hơi se lạnh, Tô Y Thược nằm trong lòng Lâm Mạc Tang khẽ co người lại. Cảm thấy cô có vẻ hơi lạnh, Lâm Mạc Tang khẽ buông cô ra, đi về phía cửa hàng tiện lợi ở đằng xa.
Anh muốn chờ cô gái này tỉnh lại, rồi hỏi xem cô có biết anh không. Anh không nghĩ vô duyên vô cớ mà mình lại có cảm giác quen thuộc với cô ấy như vậy. Trực giác của anh chưa bao giờ lừa gạt anh.
Nghĩ vậy, Lâm Mạc Tang mua xong đồ rồi cầm chăn lông đi về phía ban nãy.
Khi đứng ở đằng xa nhìn thấy một người đàn ông khác ôm cô, anh thực sự muốn giết người đàn ông đó. Đúng, là lần đầu tiên anh có cảm giác muốn giết người. Anh phát hiện ra rõ ràng mình đang ghen, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười chết tiệt trên khóe môi người đàn ông kia.
“Hôm qua cảm ơn anh.”
“Giữa chúng ta cần phải nói cảm ơn sao?” Diệp Tư Trần cười gượng, nhìn cô hơi chua xót.
Tô Y Thược dời mắt đi, ánh mắt của Diệp Tư Trần khiến cô thấy rất áy náy. Trừ Lâm Mạc Tang ra, cô sẽ không thích bất cứ ai. Nếu không phải vì Diệp Thiên Duyên bảo cô ở lại, nói là xem như trả lại anh ta một ân tình, thì cô đã sớm rời khỏi đây rồi.
Diệp Tư Trần nhận ra cô lại cố tình xa cách hắn, vẻ mong chờ trong mắt cũng ảm đạm đi.
Một năm, cô vẫn còn tìm anh ta. Ngày đó Diệp Thiên Duyên chỉ tìm thấy một mình cô, không biết Lâm Mạc Tang sống hay chết. Mà sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên cô hỏi chính là Lâm Mạc Tang đâu. Đến tận bây giờ, sự tuyệt vọng trong mắt cô lúc đó vẫn còn rõ rệt trong đầu hắn.
Cho đến khi họ nói với cô rằng không tìm được thi thể của anh ta, cô mới có chút sinh khí, dù là ai cũng hiểu được, trong vụ nổ lớn như thế, anh ta còn bị thương nặng thì xác suất sống sót gần như bằng 0.
“Em nghỉ ngơi thêm một chút đi, tôi không quấy rầy em nữa.” Nói xong, Diệp Tư Trần đi thẳng ra ngoài cửa.
“Anh… đừng lãng phí thời gian.”
Bước chân Diệp Tư Trần cũng không dừng lại: “Tôi biết.”
Tô Y Thược khẽ thở dài, cô vốn có thể hoàn toàn không cần để ý đến hắn, nhưng hắn thực sự đối xử với cô rất tốt mà không cần cô đáp lại khiến trong lòng cô rất áy náy.
Cô bình ổn lại cảm xúc của mình rồi gọi điện thoại cho Nhất Sát: “Nghe nói gần đây Thanh bang có chút động tĩnh, anh giám sát chặt chẽ một chút.”
“Vâng.” Nhất Sát đáp.
“À… bên phía Tứ Sát có tin tức gì không?” Tô Y Thược thận trọng hỏi. Vô số lần thất vọng khiến cô không dám mở miệng hỏi nữa.
Đầu dây bên kia im lặng một chút.
“Không.” Quả nhiên, tuy đã biết rõ câu trả lời, nhưng cảm giác mất mát nồng đậm vẫn dâng lên trong lòng Tô Y Thược khiến cô cũng không nói được gì.
“Anh ấy thực sự quan trọng với cô như thế sao?” Nhất Sát vẫn còn nhớ rõ, người đàn ông đó đối xử với cô rất tốt, mà tính cách lãnh đạm của cô lại khiến cho hắn lúc đó không thể nhìn thấu được tâm tư của cô. Hắn không biết cô yêu người đàn ông kia được bao nhiêu, cho đến suốt một năm nay, chấp niệm rất sâu của cô đã đánh bại hắn.
“Đúng thế, còn quan trọng hơn mạng sống.” Tô Y Thược bình tĩnh đáp.
Nhất Sát im lặng rồi cúp máy.
Tô Y Thược sờ lên môi mình, cảm giác hơi tê tê đau đau, thế này… làm sao thế nhỉ? Mùi hương cỏ xanh kia vẫn quanh quẩn trên môi cô rất lâu không tan đi.
Vẫn là đêm khuya, Tô Y Thược nhíu mày nhìn Booth cố tình không để ý đến mình.
“Booth.”
Booth bị Tô Y Thược gọi tên chợt hoảng hốt “Hả” một tiếng, dáng vẻ rõ ràng là có tật giật mình.
Lâm Mạc Tang nhìn cô gái tối qua vừa bị bỏ thuốc, đêm nay lại đúng giờ tới quán bar kia, vẫn ngồi ở vị trí chưa từng thay đổi kia. Cô gái này không biết là tối hôm qua chính mình suýt nữa bị người ta bán mất sao, hay là vẫn đơn thuần cho rằng tên bartender kia sẽ không làm hại mình? Dáng vẻ thân quen của cô và tên bartender cũng khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội.
“Berg, lần trước cậu đưa cô ấy đi đâu vậy, sao lại bỏ tôi lại rồi đi thẳng thế…” Michael ai oán nhìn Lâm Mạc Tang, lại phát hiện ra anh đang xuất thần nhìn chằm chằm cô gái kia. Anh ta lắc đầu bó tay, xem ra có uẩn khúc gì đó…
Bên phía quầy bar.
“Đêm qua…” Tô Y Thược làm ra vẻ vô cùng khổ sở, vùi đầu xuống.
Suốt một năm nay, Booth chưa từng thấy Tô Y Thược lộ vẻ bi thương như này bao giờ, vội vàng đoán không biết có phải đêm qua đã xảy ra chu