
Tác giả: Mạc Thiểu Niên
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341910
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1910 lượt.
g lúc càng xa cách. Suy cho cùng, thì có mấy ai không phạm lỗi lúc trẻ thơ… Nhưng mỗi lần nghĩ đến điều đó, chính hắn cũng tự căm ghét chính mình.
Y Thược của hiện tại, không thân thiết gần gũi với bất kỳ ai, còn không phải do hắn gây ra sao? Hắn chỉ muốn tự giết mình luôn cho xong.
“Hôm nay có rất nhiều cậu ấm của các công ty tới dự tiệc…”
Mắt Tô Y Thược sa sầm xuống, chẳng lẽ bọn họ còn muốn biến cô thành vật hy sinh cho lợi ích thương nghiệp của họ sao? Nằm mơ!
Khi nói những điều này, giọng của Tống Thanh cũng đầy vẻ ưu sầu, hắn không hề muốn làm anh trai cô. Hắn thích cô, từ nhỏ đã thích rồi, thích sự mạnh mẽ kiên cường của cô, thích sự bướng bỉnh của cô.
Chỉ là, hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy sự cô độc, bi thương của cô.
Vì thế, cuộc đời này, hắn nhất định không thể bước vào thế giới của cô được.
Nghĩ đến việc chính mình cũng nhất định phải trở thành vật hy sinh, trong mắt Tô Y Thược thoáng xuất hiện vẻ bi thương. Cô rất muốn chạy trốn khỏi nơi này, dù trong mơ cũng muốn.
Lúc trước, Tống Cao Tường việc gì phải khổ sở đưa cô về đây chứ?!
“Ý của dì Diêu đúng không.” Trong giọng nói của Tô Y Thược không thể nghe ra được vui hay buồn, câu hỏi nhưng lại là sự khẳng định.
Tống Thanh ngồi ở ghế lái cũng không trả lời, nhìn thẳng về phía trước, trong lòng thoáng chột dạ, chỉ là, cô cũng đoán được câu trả lời rồi. Bà ta vẫn không chịu buông tha cho cô sau bao nhiêu năm trời, chẳng lẽ bà ta không thấy mệt sao?!
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người không nói gì nữa.
Chỉ một lát sau đã tới trước biệt thự của Tống Cao Tường, những chiếc xe hơi đắt tiền đã xếp hàng dài trước cửa khiến Tô Y Thược bật cười châm biếm.
Tống Thanh đưa cô vào trong, vốn muốn ở bên cô, nhưng lại e ngại có nhiều khách khứa, đành dặn dò cô vài câu rồi chạy đi tiếp những người khách khác.
Tô Y Thược không quen với những trường hợp thế này. Cô tìm một vị trí trong góc rồi ngồi xuống.
Nhìn những trai xinh gái đẹp mặc trang phục sang trọng rực rỡ qua lại, đột nhiên cô thấy hơi chán nản.
Mấy ngày nay cô đều thức đêm chế tạo trang bị, cô luôn dựa vào việc bán trang bị để kiếm tiền tự nuôi mình, tiền Tống Cao Tường gửi, cô không dùng đến. Mặt khác, cô còn muốn gửi tiền cho cô nhi viện nữa.
Gần đây tiền thuê nhà ở cô nhi viện kia lại tăng lên, nên Tô Y Thược không thể không cố gắng ngày đêm kiếm tiền, vì thế mà dạo này hầu như ngày nào cô cũng thức đêm, cực kỳ thiếu ngủ. Ngồi một lúc cô cũng suýt ngủ gật.
“Lão Tống, đây là Lưu Tây, con trai tôi!” Một người đàn ông bụng phệ đang giới thiệu con trai mình với Tống Cao Tường đang bận rộn xã giao.
“Chào bác trai ạ.” Người thanh niên vừa lên tiếng có dáng vẻ rất hào hoa phong nhã, nhưng lại có ánh mắt sắc bén mà người khác không dễ nhận ra.
“Tốt tốt tốt, cháu trai đúng là nhân tài!” Người đàn ông bụng phệ kia cũng là người có địa vị nhất định trong giới thương nhân, đương nhiên Tống Cao Tường không dám lơ là, dù ông thừa biết “danh tiếng” vang xa vạn dặm của Lưu Tây trong giới thương nhân.
“Y Y.” Tống Cao Tường nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra Tô Y Thược đang ngồi trong góc khuất, liền cười tươi rồi gọi cô, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ không bằng lòng.
Vừa rồi Tô Y Thược cũng thầm quan sát họ, cô giấu vẻ chán ghét trong mắt đi, rồi bước về phía Tống Cao Tường.
“Lại đây lại đây, bố giới thiệu với con, đây là Lưu Tây, con trai của bác Lưu của con đấy.” Tống Cao Tường nhìn Tô Y Thược, nhiệt tình giới thiệu Lưu Tây.
Tô Y Thược không thích người thanh niên này. Sự giả dối và tham lam hiển hiện rõ trong mắt hắn ta khiến cô cảm thấy ghê tởm.
“Để đám trẻ nói chuyện với nhau, chúng ta ra chỗ khác bàn chuyện thôi.” Làm sao bố Lưu không hiểu con trai mình chứ. Lão cũng không phản đối nếu Lưu Tây muốn cưới Tô Y Thược. Dù sao, so với mấy cô nàng mà hắn từng chơi bời tưng bừng lúc trước, thì Tô Y Thược tốt hơn gấp nhiều lần. Nhà họ Tống cũng có địa vị trong giới thương nhân, đương nhiên lão phải thuận nước đẩy thuyền rồi.
Tống Cao Tường đã từng nghe đến chuyện trăng hoa ong bướm của Lưu Tây, nên ông không muốn Tô Y Thược bị người đàn ông như vậy nhuốm bẩn, chỉ vì Diêu Vân khăng khăng một mực khiến ông không thể không làm thế.
“Tổng giám đốc Lưu, sao anh đến mà không báo trước cho tôi một tiếng, tôi phải ra tận cửa đón anh chứ ~~” một giọng nói sắc bén vang lên từ trên lầu, không phải Diêu Vân thì là ai!
Tô Y Thược ghét Diêu Vân, bà ta đã phá hủy một gia đình nguyên vẹn mà cô vốn phải có, nhưng bà ta lại chưa bao giờ thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác. Ngược lại, cô cũng cảm thấy cực kỳ thương hại bà ta, người đàn bà đó, sống bao nhiêu năm như vậy, nhưng lại chẳng thể có được thứ gì. Suy cho cùng, bà ta cũng là một người đàn bà đáng thương.
Diêu Vân trang điểm rất đậm, khiến người ta thầm nghĩ, không biết liệu khi bà ấy bước đi, phấn có rơi xuống hay không. Bà ta lắc mông, chậm rãi bước từ trên cầu thang xuống.
“Chào bác gái Diêu.” Lưu Tây vẫn tiếp tục khoác lên mình hình tượng thanh niên nho nhã, lễ phép.
Đương nhiên