XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kế Hoạch Mai Mối

Kế Hoạch Mai Mối

Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1341104

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1104 lượt.

c nóng với Châu tài tử trên núi, là cô lại không kìm được tự nhắc nhở bản thân, thứ dẫn từ trên núi xuống không phải “nước nóng”, mà là “nước rửa chân” của người ta. (=.=)
Bà mối thấy vậy bèn dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn bên kia một hồi, cuối cùng cũng chắc chắn mình không hoa mắt. Trưởng phòng Liêu của phòng nghiệp vụ cô cũng tới núi Bất Thanh, mà quan trọng là… cô gái lão ôm trong lòng có thể làm con lão được.
Bà mối im lặng mất ba giây, quay người lại để tự cứu mình. Cúi đầu, lặng lẽ nhấn phần thân từ vai xuống chìm vào trong nước, nếu giờ bị trưởng phòng Liêu đa nghi, nhỏ mọn phát hiện thì mình cũng hết vui rồi. Tên béo thấy bà mối hoảng hốt, cũng cười hì hì: “Sao rồi em gái, thừa nhận đi! Em tới một mình. Sao nào? Có muốn chơi cùng với anh không, tối nay tới quán bar uống một chén, anh còn có mấy thằng bạn nữa…”.
Tiểu Mộc cố gắng để không thấy buồn nôn, vẫn thờ ơ với tên béo. Giờ không thể đi, nếu mình lên bờ, rất có khả năng bị trưởng phòng Liêu phát hiện. Nếu bị lão ta nhìn thấy, hậu quả chắc chắn sẽ rất khó lường.
Tên béo vẫn ở cạnh bà mối tuôn một tràng dài. Thấy người đẹp không thèm để ý bèn gãi gãi ngấn thịt trước ngực, ngồi xuống bên cạnh, đang muốn nhoài người sang thì thầm với cô thì bỗng thấy cánh tay đau nhói. Tên béo hoảng hốt hét lên một tiếng rồi tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn xuống, cánh tay múp míp của mình đang bị em gái dịu dàng “nhẹ nhàng tóm lấy”.
Ngẩng đầu nhìn bà mối, cô vẫn yếu đuối, dịu dàng, dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng, thờ ơ, cười xinh xắn: “Anh béo, em quên nói với anh, anh cả em là cảnh sát, thế nên khi rảnh rỗi em cũng học mấy chiêu phòng thân của anh ấy. Còn nữa, em ghét nhất người khác tới quá gần em, vì người khác tới quá gần là em lại căng thẳng, căng thẳng lắm luôn! Mà em cứ căng thẳng là không suy nghĩ được gì hết, làm gì cũng không biết đâu”.
Nói xong, tên béo lại hét thảm một tiếng, vì cái tay kia bị bà mối “nhẹ nhàng cầm lấy”, sắc mặt tên béo chuyển từ xanh sang đỏ, rồi lại từ đỏ sang trắng. Những người xung quanh nhìn hai người này lại thấy cảnh tượng như sau:
Một tên béo đang ngồi cạnh một cô gái bằng tư thế rất kỳ quặc, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, vẻ mặt lúc đau khổ lúc nhẹ nhõm, còn cô gái mắt đen ngấn nước, vẻ mặt ấm ức, vừa nhìn là biết đang bị tên béo bắt nạt, trêu ghẹo.
Bên bờ, tên béo bị Tiểu Mộc “trêu ghẹo” tới mức không thể chống đỡ được, cuối cùng khóc lóc xin tha: “Chị gái ơi, chị gái tốt bụng ơi, chị tha cho em đi. Em thật sự không có ý đồ gì. Em chỉ là… chỉ là tới đây chơi với mấy anh em, lúc chị mới thuê phòng thì thấy thuê phòng đơn, biết chị chỉ đi một mình. Anh em đùa giỡn, nói muốn quyến rũ chị. A a a…!”.
Bà mối nghe thấy hai từ “quyến rũ”, tăng thêm chút lực ở tay, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh: “Tiếp đi”.
Tên béo khóc: “Bọn họ nói muốn quyến rũ chị, nhưng chỉ dám nói mà không dám làm… Sau đó cả bọn oẳn tù tì, em thua, nên em phải đi, nói… nói là có thể lừa chị tới… Không phải, không phải, nếu… nếu cua được chị thì coi như em thắng cược”.
Tiểu Mộc nghe vậy thì mắt chợt lóe sáng, nói: “Cược? Các anh đem tôi ra đánh cược?”.
Tên béo thấy thế thì nghĩ rằng bà mối giận, vội vàng xin tha: “Chị, em sai rồi, bọn em không phải là người, không nên mang chị ra đánh cược. Chị đại nhân không ghi…”.
Chưa nói xong, tên béo đã nghe bà mối kích động hỏi: “Nói nhanh! Cược bao nhiêu tiền?”.
Tên béo nghe vậy thì ngẩn người ra, trong lòng thầm hỏi đầu người này có bệnh à?
“Nói! Bao nhiêu?”. Mắt Tiểu Mộc sáng như bắt được vàng.
“À…”. Tên béo mếu máo. “Nếu em thắng cược, mỗi người bọn họ đưa em một trăm”.
“Các anh tất cả có mấy người?”.
“Bảy người”.
“Bảy người?”. Bà mối la ầm lên. “Nếu thắng thì được sáu trăm?”. Nói tới đây, Tô Tiểu Mộc đảo mắt gian xảo, thầm tính toán. Bà mối vui vẻ thả tên béo ra, thân thiện vỗ vai hắn, cười ha ha: “Người anh em, nói sớm có phải tốt hơn không! Có tiền mọi người cùng kiếm”.
“Hả?”. Không phải nghi ngờ, bà mối trước sau như hai người khác biệt khiến tên béo phải trợn tròn mắt.
Bà mối hớn hở, vỗ tay nói: “Anh béo, tôi đồng ý tối nay tới quán bar với anh. Nói trước nhé, tôi sáu anh bốn”. Nếu là sáu phần, vậy là ba trăm sáu, không chỉ giảm được tiền khách sạn, còn kiếm được sáu mươi tệ bù vào công sức mình bỏ ra, cũng được đấy chứ! Nghĩ tới đây, Tiểu Mộc lại như nhớ ra gì đó: “Nói trước nhé, tiền rượu anh trả. Còn nữa, nếu anh dám không giao tiền cược thì đừng trách bản cô nương không khách sáo! Tôi nói cho anh biết, ngoài anh cả là cảnh sát, tôi còn có anh hai là bác sĩ khoa thần kinh vô cùng biến thái, anh ba là…”.
“Hả?”. mặt tên béo méo xệch, đầu óc choáng váng. Giờ hắn ta đang suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc là đầu hắn có bệnh hay đầu em gái này có bệnh. Bà mối không thèm quan tâm tới mấy chuyện này, tiếp tục dạy dỗ: “Lát nữa, anh về thì khoe với bọn họ là đã cưa được tôi rồi, rồi nói tối nay có thể lừa tôi vào phòng, để bắt bọn họ thêm tiền cược, anh hiểu chưa?”.
Nói xong, đầu óc tên béo vẫn mờ mịt mông lung, còn Tiểu Mộc không hiểu sao lại rùng mình một cái. Sao cảm thấy… sau