
Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341138
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1138 lượt.
ớc đây tôi không nhận ra cậu tọc mạch thế này nhỉ?”
“Tôi tọc mạch?” Tô Cẩm Trình đẩy kính lên, nhếch miệng cười: “Tôi nói cho cậu biết, ông bạn, tôi có thể tọc mạch cậu, thì cậu phải cảm thấy vô cùng vinh dự. Tôi tọc mạch chuyện cậu và em gái tôi chứng tỏ tôi vô cùng quan tâm tới hai người…”
Nghe thế, ánh mắt Hạ Hà Tịch giật giật, lảng tránh ánh mắt của đối phương một cách vô thức, im lặng hồi lâu rồi mới khẽ đáp: “Chắc là tôi…dẫm phải bom của Tiểu Mộc rồi.” Sớm biết thế này thì cứ làm theo từng bước, nhưng ai ngờ được rằng bà mối xưa nay tốt tính lại đột nhiên nổi giận chứ? Nghĩ đến đây, Hạ Hà Tịch thở dài, có lẽ phải chủ động ra tay một lần chứ nhỉ?
Khi con cáo họ Hạ đang suy tính xem nên ra tay như thế nào, Tô Tiểu Mộc đã chủ động đưa mình lên tới cửa.
Hôm sau, bà mối mang theo ít hoa quả tới tận nơi thăm người bệnh. Con cáo họ Hạ thấy Tiểu Mộc mặt mày cau có bước vào phòng, đang thấy kì lạ lại liếc thấy hai người đi sau cô thì chợt hiểu ra.
Theo sau bà mối là một nam một nữ, là vợ chồng trưởng phòng Liêu.
Hoá ra bệnh Hạ Hà Tịch cứ kéo dài nữa, dài mãi, cuộc đàm phán hạng mục của Chính Uy và công ty bà mối cũng không thể trì hoãn được nữa. Lúc đầu trưởng phòng Liêu phái Tiểu Mộc tời nghe ngóng, mục đích là thăm dò kỹ lưỡng tình hình quân địch, nghe bà mối nói Hạ Hà Tịch nằm viện thật, trái tim bị treo lên cũng hạ xuống được một chút.
Nhưng chưa được mấy ngày, trưởng phòng Liêu lại đứng ngồi không yên. Tô Tiểu Mộc nói Hạ Hà Tịch chỉ bệnh nhẹ, nhưng tại sao mãi vẫn chưa xuất hiện? Không xuất viện thì không xuất viện, nhưng thư ký của Tổng giám đốc Hạ cũng nhất quyết không nói ra đại chỉ bệnh viện, chỉ nói Tổng giám đốc Hạ đặc biệt căn dặn phải tịnh dưỡng, xin đừng tới thăm. Có khi nào, trong chuyện này có gì khuất tất? Hạ Hà Tịch né tránh không gặp là muốn giao hạng mục cho công ty đối thủ? Ôi trời, nghe nói tổng giám đốc bên công ty đối thù là họ hàng của cô cả của cô vợ của luật sư riêng của Hạ Hà Tịch.
Trưởng phòng Liêu càng nghĩ lung tung thì càng bất an, lại thêm lời thủ thỉ trên giường của bà vợ, mấy đêm liền gọi điện cho Tô Tiểu Mộc. Trước sự bức ép, dụ dỗ của trưởng phòng Liêu, bà mối quyết định giao địa chỉ bệnh viện Hạ Hà Tịch nằm…
Trong phòng bệnh, Hạ Hà Tịch đảo mắt qua ba người đang đứng trước giường. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên mặt bà mối.
Bà mối nghĩ rằng Hạ Hà Tịch giận vì mình nói địa chỉ bệnh viện anh nằm, bèn ho khan một tiếng, quay mặt đi. Nhưng trong mắt con cáo họ Hạ, tình cảnh này lại biến thành…
Hoá ra cô ấy vẫn còn giận, chỉ vì một tấm ảnh mà thế này sao?
Hạ Hà Tịch và Tô Tiểu Mộc: “…”
Bầu không khí ngượng ngập, một cơn gió lạnh thổi qua cũng có thể khiến mấy người trong phòng bệnh run rẩy. Vợ chồng trưởng phòng Liêu nhìn nhau, cuối cùng bà Liêu mở lời trước, phá vỡ bầu không khí có phần căng thẳng: “Tổng giám đốc Hạ, cậu đừng trách Tiểu Mộc, là chúng tôi muốn cô ấy đưa chúng tôi tới. Chúng tôi biết lời căn dặn của cậu, nhưng cậu xem, cũng chỉ là ông nhà tôi quan tâm sao cậu sao mãi chưa xuất viện?”
Hạ Hà Tịch thờ ơ đáp: “Cám ơn bà, tôi đã khoẻ hơn nhiều rồi.”
Nghe câu trả lời như thế, bà Liêu lại tiếp tục cố gắng: “Phải, phải, thế thì tốt. Ôi chao, thực ra mọi người cũng không phải là người ngoài gì cả, tôi thấy Tiểu Mộc khéo léo, vẫn muốn lão Liêu nhận cô bé làm con gái nuôi.”
“Phụt!”.
Bà Liêu vừa nói xong, bà mối đã phì một cái vô cùng khoa trương. Chị hai, bác gái, mẹ cả! Bà không biết sau một chuyện nào đó trên Internet, danh từ “con gái nuôi” này đã biến thành một từ vô cùng đen tối sao? Lại thêm lần chạm mặt trên núi Bất Thanh trước đây, nói ra câu này, có lẽ ngoài bà Liêu ra, trong đầu ba người còn lại đều hiện lên bóng dáng yêu kiều của Mai Mai.
Trong chớp mắt, cả căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng…
Bầu không khí lại nặng nề hơn hồi nãy tới mấy lần…
Cái này mà gọi là thăm bệnh sao? Đúng là một đám người đang tu luyện sức chịu đựng thì có! Bà mối phát điên, Hạ Hà Tịch bối rối, trưởng phòng Liêu căng thẳng tới đổ mồ hôi hột.
May mà trong bốn người còn có bà Liêu không hiểu tình hình. Bà Liêu nhìn chằm chằm vào mấy người, có lẽ đoán mình đã nói sai bèn chuyển chủ đề để cứu vãn tình thế: “A! Đúng rồi, Tiểu Mộc, cô và Tổng giám đốc Hạ là anh em, sao không cùng một họ?”
Trưởng phòng Liêu nghẹn họng, hối hận lần thứ n sao lại đưa bà vợ ngu ngốc này theo, buột miệng kêu lên: “Hỏi gì vớ vẩn thế?”
“Em gái tôi còn nhỏ, ở công ty có chỗ nào thiếu sót, nhờ trưởng phòng Liêu chỉ bảo.”
“Vâng, phải rồi.”
Hai người đàn ông giở giọng cấp trên ra, tuy bầu không khí xung quanh vẫn chưa được tốt lắm, nhưng so với hồi nãy đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng vị nữ hoàng vô duyên đứng bên cạnh sao chịu cô đơn đây? Thấy Hạ Hà Tịch và trưởng phòng Liêu câu qua câu lại, bà Liêu lần thứ ba buột miệng nói: “Tổng giám đốc Hạ, cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Mộc. Ôi chao, nói ra thì con bé đã hai mươi tư tuổi rồi, còn chưa yêu ai phải không? Đúng lúc tôi quen biết một anh chàng có điều kiện tốt lắm, để cô giớ