Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kế Hoạch Mai Mối

Kế Hoạch Mai Mối

Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1341076

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1076 lượt.

g?”
Tiểu Mộc cười ha ha: “Đương nhiên là ngài không kén chọn, lần nào mà ngài chẳng lấy việc phá đám, dọa người ta sợ chạy mất làm niềm vui hả?”
Hạ Hà Tịch chớp mắt, vẫn thản nhiên: “Làm gì có?”
“Còn không à?” Tô Tiểu Mộc cố nhịn cơn thèm đánh người, gật đầu nói: “Được, anh không có. Thế em hỏi anh, lúc nãy anh hỏi Châu tài nữ chuyện tứ đại danh tác là có ý gì? Còn nữa, tự dưng anh chặn mất đường lùi của chị ta, là có ý gì nữa?”
Hạ Hà Tịch khẽ nheo mắt, im lặng một lát rồi đáp lại rất nghiêm chỉnh: “Em không biết rồi bà mối, giờ có mấy cô gái thích kiểm tra đối tượng xem mắt. Không phải em nói Châu tài nữ tài hoa lồng lộng sao? Sao cô ấy có thể chưa từng đọc nguyên tác Tây Du Ký và Ỷ Thiên Đồ Long Ký được? Hôm nay cô ấy nói như thế, là cố ý kiểm tra anh…”
“Im miệng, im miệng!” Tiểu Mộc nghe kiểu nói bóp méo sự thật của tên họ Hạ nào đấy, thấy máu mũi mình lại sắp chảy ra. “Thực ra anh muốn đối đầu với em, nếu em còn…”
Bà mối chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc. Tiểu Mộc tức tối lườm Hạ Hà Tịch, chỉ nhìn điện thoại một cái mà suýt ngất, trên màn hình đang nhấp nháy hiện tên Châu Nhã. Khỏi cần nói, chắc chắn là con gái nhà người ta gọi cho cô rồi nói rằng không hợp với Hạ Hà Tịch, nói thẳng ra là muốn từ chối khéo.
Hạ Hà Tịch liếc mắt nhìn màn hình di động của cô, cũng đoán được tâm sự của bà mối, khóe miệng không nén nổi mà hơi nhếch lên, nhìn bà mối chằm chằm bằng vẻ mặt đáng đánh.
Trong tình cảnh này, Tiểu Mộc chẳng còn hơi sức mà mắng tên họ Hạ nào đó nữa, đành ủ rũ nghe điện thoại: “A lô.”
Tô Tiểu Mộc ra ngoài nói chuyện, mười phút sau quay trở lại phòng, vẻ mặt vô cùng chán nản. Nhưng Hạ Hà Tịch lại sung sướng tự đắc, dời ánh mắt lên bệnh án của Tiểu Mộc lần nữa, trêu: “Nãy anh hỏi bác sĩ rồi, ông ấy bảo người hay chảy máu cam như em, có thể là do trong người nóng quá hoặc do chức năng của tiểu cầu hạ thấp, phải làm một…”
“Hạ Hà Tịch!” Tên họ Hạ nào đó còn chưa nói xong, Tô Tiểu Mộc đã nghiêm chỉnh ngắt lời, trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Anh nói thật đi, ấn tượng của anh với Châu tài nữ hôm nay thế nào?”
Hạ Hà Tịch ngắm nghía bệnh án, cười lạnh lùng, lặng đi một lát rồi đáp: “Rất tốt, cô Châu xinh đẹp lại hài hước, còn biết kể chuyện cười. Sao nào? Nãy cô ấy gọi cho em nói gì?”
Nghe thấy thế, Tiểu Mộc thở dài nặng nề. Hạ Hà Tịch thấy vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng, câu trả lời thực ra không cần nghe anh cũng biết đại khái. Về nước xem mắt mười bảy lần, viện cớ từ chối đại khái đều là tính cách không hợp, không thích người cuồng công việc, không thể chấp nhận thân phận thương nhân của anh, điều kiện của anh cao quá không với tới được, vân vân và vân vân…
Hạ Hà Tịch đang đoán xem lý do từ chối khéo lần này là gì, đã nghe thấy giọng Tiểu Mộc đột nhiên cao tới quãng tám, vui vẻ nói: “Chị ấy nói, muốn tiếp tục hẹn hò với anh!”
“Hả?” Hạ Hà Tịch tròn mắt, ngẩn người ra, không phải mình nghe nhầm chứ?
Tô Tiểu Mộc vui vẻ thưởng thức bộ dạng kinh ngạc của Hạ Hà Tịch, cười nham hiểm: “Cười đi, sao anh không cười tiếp đi? À, bạn Hạ này, bạn không thể đổi ý nha, nãy là tự bạn nói đó, bạn rất hài lòng với Châu tài nữ! Giờ con gái nhà người ta nói muốn tiếp – tục – hẹn – hò với bạn! Bạn cố gắng lên nhé!”
Tô Tiểu Mộc cố ý nhấn mạnh bốn chữ “tiếp tục hẹn hò”, nhìn sắc mặt Hạ Hà Tịch ngày càng nặng nề, cô vui vẻ bật cười. Tốt, thật là tốt! Ba tháng nay, cuối cùng mình cũng phản lại được một đòn, sao không vui được cơ chứ?
Hạ Hà Tịch hỏi: “Rốt cuộc cô ta nói gì với em?”
Tiểu Mộc ngẩng đầu, giả bộ sửng sốt: “Nói ra Hạ Hà Tịch anh lợi hại thật đó nha! Lúc nãy Châu tài nữ gọi điện tới nói, khi đó chị ấy cố ý nói sai, không ngờ anh không những tài cao học rộng, còn không giống những gã đàn ông thích giả vờ khác, chỉ thẳng ra nhầm lẫn của chị ấy, thế nên chị ấy cảm thấy anh rất đặc biệt!”
Nói rồi, bà mối chống má ngẩng lên nhìn trần nhà, cười duyên, nói: “Ôi, không biết đây có phải là duyên phận mà người ta nói không nhỉ?”
Mặt Hạ Hà Tịch đã hoàn toàn chuyển từ xanh sang đen. Anh chưa từng nghĩ rằng, bê đá lấp miệng giếng lại có thể đập trúng vào chân mình. Châu tài nữ này, thú vị đấy…






Con gà mái sắt
Trong buổi xem mắt lần thứ mười bảy của Hạ Hà Tịch, bà mối Tô làm một chiêu đánh úp bất ngờ không để ai kịp trở tay, dành được thắng lợi tạm thời. Nhưng chưa hưởng thụ thành quả được bao lâu, phiền phức đã ùn ùn kéo tới.
Một tuần sau, Tô Tiểu Mộc bị ép ăn cơm chung với Hạ Hà Tịch. Thực ra, cái “bị ép” lần này của Tô Tiểu Mộc là chủ động, đón tên họ Hạ nào đó khi hết giờ làm, chủ động… tươi cười chào đón.
Vào giờ phút này, trong nhà hàng Tây…
Hạ Hà Tịch thờ ơ nhìn thực đơn, rồi lại liếc nhìn bà mối. Thấy bộ mặt vẫn còn nụ cười cứng ngắc của người kia, anh nhướn mày hỏi: “Muốn ăn gì? Bít tết, sườn cừu hay sườn lợn?”
Cô mời cơm…
Cô mời cơm…
Cô mời cơm…
Đây chắc chắn là chuyện cười nhạt nhất mà Tô Tiểu Mộc được nghe trong năm nay! Ai chẳng biết Tô Ti