pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Tác giả: Nguyên Viện

Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015

Lượt xem: 134744

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/744 lượt.

cao nhã.
“Bác Mạnh không nói gì với em sao?” Phạm Sĩ Hách nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt vẫn đặt trên người Mạnh Uyển Lôi, không thèm nhìn Mạnh Nhược Kiều một cái.
“Không có.” Mạnh Uyển Lôi lắc đầu. “Bố cũng biết sao?”
“Ừ, bởi vì có chuyện nên tạm thời em ấy thay thế vị trí thư kí Trần, ở đây giúp anh một tay.” Phạm Sĩ Hách trả lời đơn giản. “Chi tiết thì tí nữa dùng cơm anh nói cho em biết”
“Được.” Mạnh Uyển Lôi không hỏi nhiều, dịu dàng gật đầu.
“Thời gian không kịp, chúng ta đi thôi!” Bây giờ anh mới nhìn Mạnh Nhược Kiều: “Thư kí Mạnh, nếu không có chuyện gì quan trọng không cần liên lạc cho tôi.”
Thật không thể tin được, tên làm việc điên cuồng này có thể dừng việc sao!
Chậc chậc, nhìn dáng dấp của chị cô quả thật có mạ lực lớn. Mạnh Nhược Kiều trong lòng ê ẩm nghĩ tới, không có cảm giác đáp lời: “Vâng.”
“Đợi chút.” Mạnh Uyển lôi nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều, thái độ xa cách lễ độ.
“Kiều Kiều, em muốn đi cùng bọn chị ăn cơm không?”
Mạnh Nhược Kiều còn chưa kịp đáp, Phạm Sĩ Hách đã mở miệng trước.
“Cô ấy vừa mới nhận chức, còn có rất nhiều công việc cần xử lý, nên không có thời gian ăn cơm cùng chúng ta đâu, phải không?”
“Đúng vậy!” Làm gì? Sợ cô làm kì đà cản mũi hả! Mạnh Nhược Kiều ở trong lòng hừ lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nụ cười giả: “Chị, em còn rất nhiều công việc phải xử lý, hai người đi ăn là được rồi.”
“Vậy cũng được!” Mạnh Uyển Lôi cũng không miễn cưỡng, cánh môi câu ý cười nhẹ nhàng.
“Kiều Kiều, em cũng đừng làm công việc quá muộn, về sớm một chút.”
“Đi thôi!” Phạm Sĩ Hách ôm hông của Mạnh Uyển Lôi, hai người đi về phía thang máy. Nhìn cửa thang máy đóng, Mạnh Nhược Kiều lập tức giận tái mặt, khó chịu hừ mũi.
“Thái độ gì vậy? Sợ bộ dạng của tôi sao,anh cho rằng tôi muốn ăn cùng sao! Tôi đây khinh thường nha!” Tức giận ngồi trở lại trên ghế, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, khó chịu mở ra tài liệu, ngón tay ở trên bàn phím tùy ý đánh chữ. Cũng không biết tại sao, nghĩ đến thái độ của Phạm Sĩ Hách lúc nãy, tâm tình của cô trở nên ác liệt, khó chịu, chữ viết cứ bị lỗi.
“A!” Cô chọc tức đập bàn gõ.
Đáng chết! Tên họ Phạm này quả thật đáng ghét!






“Cô ấy vừa mới nhậm chức, còn nhiều công việc cần xử lý, không có thời gian cùng chúng ta ăn cơm...”
Mạnh Nhược Kiều ngồi ở quầy bar, cầm trong tay ly rượu, sắc mặt tràn đầy khó chịu, hơi say, suy nghĩ lại những lời này.
“Cái gì cùng cái gì chứ!” Cô tức giận, một miệng uống sạch ly Whisky, đem ly rượu không bỏ lên trên bàn. “Tiểu đệ, cho tôi thêm một ly… Brandy được rồi.”
“Ách... tiểu thư, cô đã uống rất nhiều rồi!” Người bán rượu lo lắng nhìn cô, cô đã uống rất nhiều rượu mạnh rồi.
“Yên tâm, tôi không có say.” Mạnh Nhược Kiều phất tay một cái, tửu lượng của cô rất tốt, hiện tại chỉ mới say một chút, vẫn chưa hoàn toàn say mà.
“Một người uống rượu rất nhàm chán, tôi cùng cô uống!” Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, đưa tay sờ mặt cô.
Mạnh Nhược Kiều đẩy tay anh ta ra, nhìn anh ta chằm chằ: “Tôi nói tránh ra! Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Tiểu thư...” Người đàn ông không bỏ cuộc, đưa tay lại muốn đụng tới cô.
Mạnh Nhược Kiều giận, bắt được tay của anh ta ta dùng sức ngắt một cái.
“A!” Người đàn ông kia đau đến gào khóc. “Tiểu, tiểu thư cô...”
“Tôi nói tránh ra, anh không nghe được à? À?” Lay con mắt say, cô cắn răng hỏi, ngón tay dùng sức hơn.
“A...” Người đàn ông kia đau đến quỳ xuống, vẻ mặt vặn vẹo, đau đến mức muốn khóc. “Có có có có...”
“Hừ!” Mạnh Nhược Kiều hừ nhẹ một tiếng, buông tay ra. “Cút!”
Cô chẳng thèm nhìn người đàn ông kia một cái, quay đầu nằm trên quầy bar.
Người đàn ông kia xoa tay, không cam lòng nhìn chằm chằm Mạnh Nhược Kiều, lấy ánh mắt ám hiệu người bán rượu.
Thấy ám hiệu của người đàn ông kia, người bán rượu không khỏi do dự.
“Tiểu đệ, cho tôi thêm một ly.” Uống cạn Brandy, Mạnh Nhược Kiều lại đem ly rượu giao cho người bán rượu.
Thấy vậy, người đàn ông kia cùng người bán rượu gật đầu một cái, thấy người bán rượu chần chừ, anh ta lấy ra tờ tiền giơ lên.
Đột nhiên, một cái tay rút đi tờ tiền.
“Anh bây giờ muốn hối lộ sao?” Nhìn tờ tiền năm ngàn kia, Mạnh Nhược Kiều lười biếng hỏi, ly rượu rỗng chiếu ra cái bóng mà cô nhìn thấy vừa rồi.
“Ách… tôi...” Người đàn ông bị dọa đến mức không nói ra lời.
“Hả?” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày, nhảy xuống chân ghế cao, bước chân khẽ dao động sáng ngời. “Nói!”
“Tôi... Tôi...” Sợ cô lại động thủ, người đàn ông không dám nói gì, quay người bỏ chạy.
“Hừ!” Mạnh Nhược Kiều hừ, xoay người nhìn về phía người bán rượu. “…! Đây là tiền thưởng.” Đem tờ tiền bỏ lên trên bàn, cầm ví da, thân hình uốn éo từ từ đi ra khỏi quầy rượu.
Vừa mở cửa ra, khí nóng lập tức đập vào mặt, khiến cô khó chịu nhíu mày, bước đi mấy bước dặt dẹo, cuối cùng không chịu nổi, cô ngồi xổm người xuống, nôn mửa dưới mặt đất.
Cô căn bản không ăn bữa tối, nôn ra tất cả đều là nước chua nha... Trong bụng, rượu cứ như tập thể quấy phá, nôn