
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134728
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/728 lượt.
ham gia.”
Bước chân dừng lại, cô cau mày xoay người, giọng nói lạnh: “Tôi đi làm gì?”
Anh cũng có vị hôn thê cùng anh rồi, còn có thư kí như cô làm gì?
“Em bây giờ là chất vấn tôi sao?” Phạm Sĩ Hách nhàn nhạt nhíu mày, gương mặt tuấn tú nâng lên vẻ châm chọc nhàn nhạt.
“Tôi chỉ cảm thấy tôi không cần thiết phải đi.” Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bướng bỉnh nhìn lại anh.
“Quan trọng không phải là em cảm thấy thế nào, mà là tôi muốn em tham gia.”
Thấy cô còn muốn mở miệng, Phạm Sĩ Hách giọng nói lạnh lẽo: “Thư kí Mạnh, em quên thân phận của mình sao?”
Mạnh Nhược Kiều nắm chặt tay, hít sâu một cái: “Tổng giám đốc, giờ làm việc của tôi chỉ có đến 8 giờ, ngoại trừ tôi tự nguyện làm thêm giờ bên ngoài, anh thân là cấp trên không có quyền lợi yêu cầu tôi lúc tan việc tham gia bữa tiệc.”
Cô dừng một chút, kiêu ngạo nhìn anh. “Nếu tổng giám đốc không hài lòng, có thể khai trừ tôi.” Cô cầu cũng không được!
“Em không sợ mất đi kế hoạch hợp tác của trấn Hoa Đào sao?”
“Mất đi cũng không chết.” Cô hướng anh hừ lạnh, cô không sợ nhé!
Rất tốt! Phạm Sĩ Hách híp mắt, gương mặt tuấn tú khác thường nâng lên nụ cười, dựa lưng vào ghế da trâu, hai chân thon dài đặt lên, thú vị nhìn bộ dạng khiêu khích của cô.
“Tôi muốn nói với Lôi Lôi là em cùng tôi chung sống trải qua rất hứng thú, muốn tôi nói cho cô ấy nghe sao?”
Mạnh Nhược Kiều trừng anh, nghe ra uy hiếp của anh, nhưng cô không sợ, cằm nâng lên. “Đi mà nói!”
“Tốt.” Anh làm như cô mong muốn, cầm ống nghe lên, đưa tay nhấn mấy con số, cánh môi chứa đựng cười nhạt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Cô không sợ nha!
Nắm chặt tay, Mạnh Nhược Kiều hung hăng trừng anh.
“Lôi, là anh” Phạm Sĩ Hách ngón tay gõ nhẹ lên bàn, hướng về phía ống nghe nói chuyện, ánh mắt chưa rời đi khỏi mặt Mạnh Nhược Kiều. “Anh muốn nói cho em biết chuyện của Kiều Kiều, mấy ngày trước vào buổi tối bọn anh...”
Tạch…!
Anh nhìn cô đè xuống tay cầm điện thoại, môi mỏng giương càng sâu.
Mạnh Nhược Kiều giận đến phát khóc, tức trừng trừng nhìn anh, cả người cũng phát run, nhưng cô lại không biết vì sao, nhưng cô lại không biết bởi vì cái này, còn là...
“Như thế nào?” Anh nhíu mày
Cô cắn chặt môi. “Phạm Sĩ Hách! Anh thật… rất khiến người ta chán ghét!” Cô nhịn, nhưng vẫn không thể ngăn nước mắt chảy ra.
Cô vội vàng xoay người, dùng sức lau đi nước mắt.
“Bữa tiệc tôi sẽ tham gia.” Gào xong, cô bước nhanh khỏi phòng làm việc.
Bước qua cửa, nụ cười của Phạm Sĩ Hách lập tức biến mất, nhìn trên bàn của anh, đó là giọt nước mắt của cô.
Cô tức giận đến phát khóc...Ngón tay sẹt qua giọt nước mắt trên bàn, nhìn đầu ngón tay ướt át, cánh môi ngoắc ngoắc, cười đùa cợt.
“Như vậy... em sẽ nhớ tôi thật sâu chứ?”
Mạnh Nhược Kiều gương mặt ảm đạm, núp ở góc, hết sức ẩn mình giấu đi.
Bởi vì Phạm Sĩ Hách uy hiếp, cô không thể không tham gia, nhưng tham gia thì tham gia, cô có thể trốn chứ? Dù sao cũng chẳng ai chú ý tới cô.
Bữa tiệc như vậy mà mọi người chỉ chăm chú nhìn cặp đôi hoàn mỹ kia.
Cô nhìn bọn họ, Phạm Sĩ Hách mặc âu phục màu đen, Mạnh Uyển Lôi mặc chiếc váy màu trắng đi cùng, hai người đứng chung một chỗ, không chỉ xứng đôi, nhìn qua ánh mắt chăm chú có thể nhận ra tình cảm hai người rất tốt.
Ngày cưới không xa - Cô nghe được quan khách hâm mộ và bàn luận.
Đại tiểu thư họ Mạnh từ trước đến giờ rất được hâm mô, tao nhã lại có phong cách, là một công chúa hoàn mỹ.
Cô nhìn Phạm Sĩ Hách, nhìn anh cười với Mạnh Uyển Lôi, thì thầm nói chuyện với nhau.
Cô mở to mắt, không muốn nhìn nữa.
Cô vẫn tức giận, anh bắt cô phải tham gia bữa tiệc, nhưng đến đây rồi, đối với cô làm như không thấy, trong mắt chỉ có Mạnh Uyển Lôi, vậy vì sao anh phải ép cô tới?
Cô rốt cuộc tới đây làm gì?
Mạnh Nhược Kiều mím môi, nhìn trong bể bơi hiện ra cái bóng của cô.
Cô mặc lễ phục màu đỏ, váy hở vai dài tới mắt cá chân, thắt lưng xẻ tà, chỉ cần cô chuyển động chút thì làn váy bay lên, có như không lộ ra chân dài tuyết trắng.
Tóc ngắn hơi vểnh ra hiện ra đường cong, đeo đôi khuyên tai màu đỏ, ngay cả khuôn mặt cũng nhàn nhạt, cô rất lâu rồi không trang điểm nên cũng đánh qua thôi.
Cô vốn là muốn mặc đồ công sở tham gia, thực không nghĩ tới Mạnh Uyển Lôi lại đem lễ phục cho cô, hơn nữa lễ phục này được thiết kế dành riêng cho cô.
Cô muốn từ chối, nhưng Mạnh Uyển Lôi vẫn kiên trì, kết quả là đành phải nghe theo.
Nhưng mà, ăn mặc đẹp vậy thì có ích lợi gì? Cũng chẳng có ai nhìn cô…
Cô không nhịn được ngước mặt lên lần nữa, nhìn về phía Phạm Sĩ Hách, nhưng rồi lại quay đi, tại sao mình vẫn nhìn anh ta cơ chứ?
Mạnh Nhược Kiều, cô bị bệnh sao? Rõ ràng tức giận, ghét anh, làm gì lại nhìn anh như thế?
Cô nhìn chằm chằm bóng dáng của mình hiện lên ở bể bơi, thấy biểu cảm ngỡ ngàng của mình, cảm giác như chính mình cũng không biết nguyên nhân là gì, nhưng ánh mắt phức tạp như muốn biết cái gì đó.
Cô kinh hãi, sợ hãi né tránh ánh mắt.
“Tiểu thư, làm sao một mình cô ở chỗ này vậy?” Một người đàn ông trung niên tới gần c