
Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341458
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1458 lượt.
Cám ơn anh! Em biết anh tốt với em mà”. Tôi cố nén cơn buồn nôn, uống cạn cốc rượu.
24.
Tối hôm ấy, tôi mơ thấy Cố Đại Hải. Anh ấy hét lên với tôi câu gì đó nhưng tôi lại không nghe rõ, rồi Hoa Thiên xuất hiện, bắn một phát súng vào Cố Đại Hải. Tôi sợ hãi, giật mình tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi định thần lại rồi mở di động ra.
“Là mình đây, có kết quả kiểm tra rồi, cậu tới chỗ mình đi!”. Giọng A Mông rất gấp gáp.
“Sao thế?”. Lúc đẩy cửa bước vào, tôi thấy tất cả mọi người đang ở đó.
“Cậu xem đi!”. A Mông đưa tờ kết quả kiểm tra cho tôi xem. Lúc nãy, nghe giọng của cô ấy, tôi nghĩ chắc mình mắc phải chứng bệnh nan y gì rồi nên đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin dữ.
“Sao lại thế nào được?”. Tôi sửng sốt. Tờ kết quả đó ghi tôi đã có thai được năm tuần.
“Lẽ nào cậu và Hoa Thiên…”. A Mông ngập ngừng.
“Không đâu. Có thể là…”. Tôi đang châm thuốc thì bị Lý Triển Bằng giật lấy. “Có chuyện này mình chưa kể với mọi người, khi ở Hồng Kông, mình đã gặp lại Cố Đại Hải.”
“Cậu định làm thế nào?”. A Mông ngồi đối diện với tôi.
“Làm sao mình nỡ bỏ đứa con này chứ?”. Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy.
“Nhưng… còn Hoa Thiên…” Dương Siêu đặt tay lên vai tôi.
“Sớm muộn gì cậu ta cũng biết thôi”. Lý Triển Bằng nói.
“Tôi biết cái gì?”. Hoa Thiên đẩy cửa bước vào, anh ấy tới đón tôi, tay cầm ô. Tuyết đang rơi, chẳng biết anh ấy đã đứng ở ngoài bao lâu mà người phủ đầy tuyết trắng.
25.
Mọi người lui cả ra ngoài, để lại tôi và Hoa Thiên. Hút hết nửa bao thuốc, anh ấy mới ngẩng đầu lên, hỏi tôi. “Em định thế nào?”
“Em sẽ giữ nó. Nếu anh muốn… em sẽ theo anh về Nhật ngay bây giờ, vĩnh viễn không quay lại đây nữa”. Tôi xoay xoay cốc sinh tố A Mông rót cho khi nãy.
Choang! Bàn tay Hoa Thiên lướt qua trước mắt tôi, ngay lập tức chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Em biết anh rất buồn, nhưng em nhất định phải giữ lại đứa con này. Nếu anh không chấp nhận thì chúng ta chỉ có một con đường, đó là chia tay”. Tôi cố nói một cách bình tĩnh rồi quay người đi ra.
“Cậu không sao chứ?”. A Mông lo lắng, nắm chặt lấy tay tôi.
“Đừng nói chuyện này với Cố Đại Hải nhé! Anh ấy ngốc lắm, nhỡ lại gây chuyện”. Tôi dặn mọi người.
“Được”. Lý Triển Bằng gật đầu.
Hoa Thiên chẳng nói gì, lẳng lặng bước qua chỗ chúng tôi.
Đi lòng vòng một hồi, cuối cùng tôi vẫn quyết định về nhà Hoa Thiên. Tôi biết bây giờ anh ấy đang đau khổ, nhưng tôi không thể bỏ đứa con này được.
“Hoa Thiên!”. Tôi gọi to. Hoa Thiên vẫn chưa về, đồ đạc trong nhà còn nguyên y như lúc sáng tôi đi.
“Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Xin vui lòng…”. Nghe tiếng tự động trả lời của tổng đài, đầu óc tôi như đang chìm trong một mớ bòng bong, toàn thân nhẹ bỗng. Ngày trước, tôi vẫn mong có một đứa con với Cố Đại Hải, giờ thì ước mơ đó đã thành hiện thực, nhưng trớ trêu làm sao, nó lại đến khi tôi sắp đính hôn với Hoa Thiên.
Tối hôm qua, tôi ngủ quên trên ghế, sáng nay tỉnh dậy, tự nhiên tôi ngửi thấy mùi canh trứng sực nức trong phòng.
“Hoa Thiên à?”
“Đợi lát nữa là ăn được rồi”. Hoa Thiên quay lại cười rồi tiếp tục thái rau.
“Em nằm mơ sao?”. Tôi đi về phía Hoa Thiên, đưa tay ra, sờ lên mặt anh ấy.
“Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng”. Anh ấy khẽ nắm tay tôi.
26.
“Hello!”. Tôi tới thăm Lâm Sở. Cô ấy đang ngồi khoanh chân trên giường, cười hì hì với tôi.
“Mình không sao. Mình nghĩ kỹ rồi, đợi bọn cậu đi, mình và Bobo sẽ ra định cư ở nước ngoài”. Lâm Sở vừa gọt táo vừa hỏi tôi. “Chuyện của cậu thế nào?”
“Trời yên biển lặng”. Tôi cười.
“Hoa Thiên… anh ấy chịu để yên à?”
“Ừ. Thế nên mình sắp sang Nhật với anh ấy, chắc không đợi được đến lúc A Mông sinh con đâu. Nhưng có lẽ bọn mình sẽ chờ Trần Lộ sinh rồi mới đi”. Bỗng dưng tôi lại muốn véo má Lâm Sở.
“Á! Làm gì thế hả?”. Bị tôi véo cho một cái, cô ấy hét toáng lên.
“Lưu lại tí kỉ niệm”. Tôi bấu mạnh hơn.
“Thế có cần mượn dao không?”. Lâm Sở thản nhiên đưa dao gọt hoa quả cho tôi.
Lượn một vòng qua nhà mọi người rồi tôi mới trở về nhà của Hoa Thiên. Vừa tới cửa, tôi thấy Thẩm Lãng đang ngồi đợi ở đó.
“Em về rồi à?”
“Có chuyện gì thế?”. Tôi mở cửa, bảo anh ấy vào nhà.
“Anh nghe mọi người nói…”. Thẩm Lãng lắp bắp một lúc mới mở miệng. “Họ nói… em có thai rồi.”
“Đúng vậy”. Tôi cố gắng nói một cách thản nhiên.
“Hoa Thiên biết chưa?”. Mặt Thẩm Lãng trắng bệch ra.
“Anh ấy biết rồi. Vậy nên đợi Trần Lộ sinh em bé xong, bọn em sẽ quay về Nhật”. Tôi ngồi xuống cạnh Thẩm Lãng, định châm thuốc hút nhưng cuối cùng lại buông xuống.
“Nhanh vậy sao?”. Thẩm Lãng kinh ngạc.
“Vâng, Hoa Thiên không muốn em ở lại đây nữa.”
“Cố Đại Hải có biết chuyện đó không?”. Thẩm Lãng uống một ngụm nước rồi hỏi tôi.
“Anh ấy không biết, mà em cũng không muốn cho anh ấy biết, đứa con này là của em”. Tôi xoa tay lên bụng, đây là món quà quý giá nhất của tôi, nó khiến tôi cảm thấy ấm áp.
Lúc Hoa Thiên về, Thẩm Lãng vẫn đang ở đây.
“Anh về rồi. Ơ, anh trai tới chơi ạ? Anh ở lại ăn cơm cùng bọn e