
Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341417
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1417 lượt.
ải gọi là một “núi” salat vì Trần Lộ ăn nhiều khủng khiếp, giống hệt một con dế cỡ bự.
Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc ấy. “Bà chị hai” Trần Lộ, bước đi với điệu bộ như thể một lão phật gia, trên tay bưng một khay salat lớn, trước khi bước đi một bước còn cẩn thận nhìn một cái, thần thái đó đến Từ Hy thái hậu sống lại cũng phải “chào thua”.Vì lo đồ ăn sẽ rơi mất nên bên cạnh cô ấy còn có hai người hộ giá, Tiểu Khê và A Mông. “Núi” salat mà Trần Lộ bưng lên càng nhìn càng thấy khủng khiếp, cao tới hơn mười phân, ai trông thấy cũng tránh xa, chỉ sợ sẽ va phải.
“Trời đất ơi, không phải các cậu định ăn hết chỗ này đấy chứ?”. Sau khoảng mười lăm phút di chuyển nhàn nhã, ung dung, “núi” salat cuối cùng đã được bê tới trước mặt tôi.
Bảo Trần Lộ giỏi thật không ngoa. Khay salat đó chứa bao nhiêu là thứ, vòng dưa chuột bên ngoài to hơn cả miệng khay, bên trong còn có một đống dưa gang cao như tường thành, phía trong là các loại hoa quả, đậu trộn với nhau, trên cùng còn có một lớp sốt trứng gà nữa.
“Nhìn đi, ăn thế này mới là ăn chứ!”. Trần Lộ đắc ý lau tay.
“Chị thật lợi hại!”. Miệng Tiểu Khê vẫn là ngọt ngào nhất, cô nàng không ngừng nháy mắt với tôi. Nếu không phải cửa sổ tầng hai bị đóng chặt, chắc tôi là người đầu tiên nhảy xuống mất. Xấu hổ quá! Mấy người phục vụ trong quán chỉ nhìn khay salat của chúng tôi thôi cũng thấy phát sợ rồi.
“Cái gì? Lý Triển Bằng! Anh có còn là người nữa không hả? Con tôi không theo tôi thì theo ai? Anh muốn nuôi nó hả? Anh có sữa không?”. Đang ăn uống vui vẻ thì A Mông nhận được điện thoại của Lý Triển Bằng, liền cầm túi, lao ngay đi tìm anh ta nói chuyện.
“Bye bye!”. Chúng tôi để mặc A Mông chạy đi, đợi cô ấy xuống tới tầng một thì tất cả đồng loạt ngó qua cửa sổ, chỉ thấy A Mông vội vàng mở cửa xe rồi đóng sập một cái, xe lao vút đi, người trông xe ngoài cổng vội vàng đuổi theo đòi tiền, cửa xe liền mở, tờ một trăm tệ bay vèo ra ngoài.
“Trời, nếu sớm biết thì mình đã đổi tiền cho cậu ấy rồi, mình có tiền lẻ mà”. Lời của Trần Lộ vang lên phía sau làm tôi suýt chút nữa phun cả đống thức ăn trong miệng ra.
16.
Ăn cơm xong, vốn định ai về nhà nấy nhưng Trần Lộ chẳng mấy chốc đã đuổi kịp tôi, rủ rê: “Đi Hậu Hải chơi không?”
“Sao? Cậu đang buồn chuyện gì hả?”. Tôi khoác tay Trần Lộ.
“Cậu đoán được rồi à?”
“Xì, mình là ai cơ chứ!”. Tôi đưa tay ra vẫy một chiếc taxi.
Chúng tôi tới một quán bar, bên trong toàn là khói thuốc.
“Có chuyện gì thế?”. Tôi giơ ly lên.
“Thì vẫn là chuyện tên Dương Siêu đáng ghét đó thôi”. Cô nàng mệt mỏi chạm ly với tôi.
Dương Siêu là bạn trai của Trần Lộ, hai người đó yêu nhau được ba năm thì cãi nhau hết ba năm, chủ yếu là xích mích vì những chuyện nhỏ như con muỗi và hầu hết đều liên quan đến tiền bạc. Lần nào họ cũng cãi vã thừa sống thiếu chết nhưng chỉ được một lúc lại làm lành ngay. Vậy nên chúng tôi đã quen với chuyện đó rồi.
“Nói xem, lần này lại là chuyện gì nữa?”. Tôi vừa nghe nhạc vừa nhai bắp rang bơ.
“Mình nghi là anh ấy có người khác”. Mặt Trần Lộ đột nhiên xịu xuống.
“Hâm à, cậu đang đùa đấy hả?”. Chuyện này tôi tuyệt đối không tin. Tên Dương Siêu đó vốn thật thà đến mức khó chịu, không bước chân ra khỏi cửa bao giờ, hàng ngày, ngoài đọc sách thì chẳng còn việc gì khác, nói chuyện với con gái thì mặt đỏ tía tai, gặp bọn lưu manh thì co rúm sợ hãi, chẳng được điểm nào cả. Ngày trước, có lần tôi hỏi Trần Lộ thích anh ta vì cái gì, cô ấy chỉ nói một câu: “Thật thà!”
“Thật đấy, dạo này anh ấy lạ lắm, nghe điện thoại toàn lén lén lút lút”. Vẻ cười cợt của tôi khiến Trần Lộ bực tức.
“Dù sao cũng sắp tới sinh nhật cậu rồi, biết đâu anh ấy muốn bí mật mua quà cho cậu thì sao?”. Tôi vội tỏ ra nghiêm túc, bảo với cô ấy.
“Thật không?”. Nét mặt căng thẳng của Trần Lộ dịu đi trông thấy.
“Này, đó có phải là anh trai cậu không thế?”. Trần Lộ ngạc nhiên như thể vừa phát hiện ra châu lục mới.
“Ôi trời, mình không nhìn nhầm đấy chứ?”. Tôi thấy Thẩm Lãng ngồi cách chỗ chúng tôi không xa, lại còn đang ôm ấp một cô em nữa chứ!
“Chúng ta có nên qua đó không?”. Trần Lộ hỏi trong khi tôi đang tìm cái máy ảnh kĩ thuật số. “Cậu định làm gì thế?”. Cô ấy lay lay tay tôi.
“Sẽ có lúc cần dùng tới!”. Tôi gạt tay Trần Lộ ra, chỉnh đúng cự ly, ánh sáng rồi hướng về đôi tình nhân đó, chụp ngay một tấm.
17.
“Tiểu Ngư về rồi đó hả?”. Khi tôi về đến nhà, bố mẹ vẫn chưa đi ngủ, nói vọng ra.
“A, chị Tiểu Nguyệt tới chơi ạ?”. Tôi đứng cới giày ngoài cửa, thấy có người trong nhà liền chào.
Đó là An Nguyệt, chị dâu tương lai của tôi, cũng là bạn thanh mai trúc mã của Thẩm Lãng. Chị ấy yêu thầm anh tôi nhiều năm rồi, may mắn nhờ sự trợ giúp của hai bên gia đình, cuối cùng đã đạt được ước nguyện. Thế nhưng, tôi luôn có cảm giác chị ấy giống như một cô con dâu được gả khoán từ nhỏ. Chị ấy và anh trai tôi cũng xấp xỉ tuổi nhau. Lúc này, tôi bỗng dưng lại thấy thương chị ấy, nếu chị ấy nhìn thấy bức ảnh trong máy tôi, chắc An Nguyệt sẽ lập tức quay lưng bỏ về.
Sáng hôm sau, lúc vừa ngủ dậy, tôi cố ý đ